Tất tần tật những gì cần biết từ lúc chọn hamster, đến chuẩn bị nuôi, nuôi và những cách chăm sóc hamster tốt nhất !!! Hamster là vật nuôi trong nhà khá phổ biến hiện nay. Những loài gặm nhấm nhỏ này thường có tuổi thọ khoảng hai năm và sống tốt nhất nếu được nuôi một mình. Có nhiều loài hamster khác nhau, chúng khác nhau về kích thước và đặc điểm. Bạn nên biết về giống hamster bạn định nuôi và kích thước phát triển đầy đủ của chúng là gì để bạn có thể mua lồng và thiết bị đồ dùng có kích thước phù hợp. Bài gốc: https://monspet.com/cach-cham-soc-hamster/ Hamster là loài sống về đêm, hãy chuẩn bị tâm lý cho 1 số tiếng ồn mà chúng gây ra vào buổi tối và bạn nên đặt chuồng nơi mà bạn cảm thấy phù hợp nhất cho bạn và chú hamster của bạn. Hamster có nhiều màu sắc và giống loại khác nhau, mỗi loài đều có các đặc điểm riêng biệt.
Cách chọn được 1 bé hamster khỏe mạnh[caption id="attachment_660" align="alignnone" width="674"] Cách chọn 1 chú hamster[/caption] Không phải mọi bé hamster trong cửa hàng thú cưng đều có sức khỏe tốt. Việc vận chuyển từ người nhân giống hoặc nhà cung cấp đến cửa hàng thú cưng có thể sẽ là một khoảng thời gian căng thẳng cho hamster con, và chúng có thể sẽ bị bệnh từ đó. Khi lựa chọn, bạn không nên chọn một con hamster có phần đuôi ướt hoặc mắt chảy nước. Nên chọn hamster mà cả hai mắt vẫn đang mở và hamster vẫn đang ăn uống bình thường hoặc chạy quanh chuồng. Nếu một cái lồng dường như đang có một vài con hamster bị bệnh, tốt nhất là bạn không nên mua bất kỳ con hamster nào trong lồng đó vì bệnh rất dễ lây lan. Nếu bạn muốn dễ dàng thuần hóa hamster thì bạn nên chọn một bé hamster nhỏ, chúng sẽ dễ dàng huấn luyện và thuần hóa hơn những con hamster già, vì có thể những con hamster già đã có trải nghiệm xấu hoặc chưa bao giờ có sự tương tác với con người trước đó. Trước khi bắt đầu nuôiTrước khi bạn nuôi bất kỳ con vật nào, hãy chắc chắn rằng bạn đã sắp xếp cho chúng một ngôi nhà giảm thiểu căng thẳng nhất cho chúng khi mới về nhà mới và để chúng có thể thích nghi với ngôi nhà một cách dễ dàng. Hamster có nhu cầu chăm sóc cụ thể riêng: chúng phải được tập thể dục và kích thích tinh thần, cũng như một cái lồng thông thoáng với một nơi để ẩn nấp. Hamster của bạn cũng sẽ cần một chế độ ăn uống đa dạng với sự kết hợp của thức ăn mua tại cửa hàng và thức ăn tươi sống. Hãy chắc chắn rằng bạn biết rõ những gì thú cưng của bạn có thể (và không thể) ăn. Những gì bạn cần để chăm sóc hamsterBạn sẽ cần chuẩn bị một vài vật dụng thiết yếu để chăm sóc hamster 1 cách tốt nhất, bao gồm:
[caption id="attachment_663" align="alignnone" width="614"] Những gì bạn cần khi chăm sóc hamster[/caption] Tham khảo đồ dùng Hamster rất đa dạng tại Lazada: Chọn loại chuồng phù hợp với Hamster của bạnHãy chọn một cái lồng đủ lớn, kín và dễ dàng để dọn dẹp. Trong khi các loại lồng có các ống bên trong có thể sẽ rất thú vị, nhưng chúng sẽ khó làm sạch và kém thông gió (và các ống có thể quá nhỏ đối với một số chuột Syria). Đừng bao giờ đánh giá thấp khả năng trốn thoát của hamster, vì nó có thể chui vừa vặn qua những không gian nhỏ xinh và gặm những bức tường nhựa một cách đáng ngạc nhiên và nhanh chóng. [caption id="attachment_661" align="alignnone" width="658"] Chuồng[/caption] Nếu bạn đang định nuôi giống Hamster Syria, hãy lưu ý rằng nhiều loại lồng được bán cho hamster sẽ ở dạng nhỏ. Hoặc nếu bạn chuẩn bị nuôi một con Dwarf Hamster, hãy lưu ý rằng chúng có thể thường xuyên chui được qua các thanh chắn của các lồng hamster cỡ trung bình. Bạn sẽ phải làm sạch hoàn toàn lồng hamster mỗi tuần một lần. Hãy để chuột hamster của bạn ở một vị trí an toàn trong khi bạn dọn dẹp lồng. Thêm ổ rơm cho Hamster và vật liệu làm tổ[caption id="attachment_666" align="alignnone" width="650"] Vật liệu làm ổ cho hamster[/caption] Tránh dùng gỗ tuyết tùng và gỗ thông làm ổ nằm cho hamster của bạn; mùi của gỗ có thể gây khó chịu cho hệ hô hấp của hamster. Gỗ cây Aspen (cây Dương Lá Rung) là một lựa chọn an toàn hơn nếu bạn thích sử dụng ổ nằm là gỗ, nhưng nhiều người thích sử dụng giấy hoặc các loại vật liệu khác. Hamster thích một tổ ấm cúng để ngủ trưa; các vật liệu làm tổ bằng bông được bán ở các cửa hàng thú cưng là không cần thiết và có thể gây ra vấn đề nếu ăn phải hoặc nếu nó được quấn quanh ngón chân của hamster. Giấy vệ sinh vụn hoặc khăn giấy là những vật liệu làm tổ tuyệt vời và cũng có giá rất rẻ. Vật liệu làm ổ nằm cho hamster có thể được làm sạch và thay thế mới trong quá trình làm sạch lồng hàng tuần. Chọn thức ăn và đồ đựng cho HamsterChọn một thực phẩm chất lượng tốt cho hamster của bạn. Thực phẩm dạng viên cung cấp một sự cân bằng dinh dưỡng tốt và đối với nhiều con hamster đây là một lựa chọn tốt hơn so với hỗn hợp thức ăn dạng rời. Với hỗn hợp thức ăn rời (hạt và các vật phẩm khác), hamster của bạn có thể chọn ra ăn những gì nó thích và bỏ đi những gì nó không thích, điều này có thể dẫn đến mất cân bằng chế độ ăn uống hoặc hamster sẽ bị thừa cân. Một hỗn hợp dạng viên có thể được bổ sung với một loạt các thành phần khác, bao gồm cả rau quả tươi. Hamster nên được cho ăn một lần một ngày. Bạn nên bỏ đi bất kỳ thực phẩm tươi sống nào mà hamster đã không ăn trong vòng một vài giờ. [caption id="attachment_664" align="alignnone" width="654"] Thức ăn cho hamster[/caption] Nên dùng một bát ăn có không có độ sâu nhiều, nhỏ và nặng (bất cứ thứ gì không dễ bị lật đổ) sẽ lý tưởng như dùng dĩa ăn cho hamster của bạn. Một chiếc bát sành bằng gốm hoặc sứ nhỏ là một lựa chọn tuyệt vời, vì chúng chắc chắn và sẽ không bị hamster nhai. Bạn không nhất thiết phải mua cho hamster một chiếc dĩa ăn ngộ nghĩnh hay quá đặc biệt, chỉ cần chắc chắn rằng bất cứ thứ gì bạn chọn sẽ không bị nhai lại vào ngày hôm sau. Một chai nước treo nhỏ với vòi và thép không gỉ là dụng cụ chứa nước được sử dụng phổ biến nhất cho hamster. Hãy chắc chắn rằng hamster của bạn luôn có đầy đủ nước sạch. Bố trí cho hamster của bạn chỗ tập thể dục[caption id="attachment_658" align="alignnone" width="646"] Bánh xe tập thể dục cho hamster[/caption] Hamster thích chạy và cần tập thể dục, vì vậy hãy mua bánh xe tập thể dục lớn nhất, chất lượng tốt nhất mà bạn có thể. Bánh xe nên có một bề mặt vững chắc để chạy và không nên chọn loại bánh xe có thanh gắn chéo trong lồng chạy (hamster có thể bị vướng chân hoặc cổ khi chạy). Nên tìm kiếm dạng bánh xe chạy có các thanh chắn gắn ở bên cạnh của lồng. Hãy chắc chắn rằng bánh xe khi chạy sẽ không ồn ào, làm thức giấc bạn vì hamster thường chạy vào ban đêm. Bạn có thể cho một lượng nhỏ dầu ăn vào trục bánh xe để giúp giữ cho bánh xe khi chạy sẽ luôn yên tĩnh. Ngoài bánh xe, hamster của bạn nên có nhiều thứ để nhai và leo lên. Hamster cần rất nhiều thứ để kích thích và tập thể dục, nếu không chúng có thể trở nên buồn chán. Khi Hamster có cảm thấy buồn chán chúng sẽ bắt đầu nhai mọi thứ xung quanh, và cố gắng thoát ra khỏi lồng. Có rất nhiều loại đồ chơi cho hamster có sẵn ở các cửa hàng thú cưng, hoặc bạn có thể sử dụng ống giấy vệ sinh và hộp khăn giấy để làm đồ chơi cho hamster của bạn. Tham khảo đồ dùng Hamster rất đa dạng tại Lazada: Bạn có thể mua thêm Nhà hoặc hộp trú ẩn cho Hamster[caption id="attachment_662" align="alignnone" width="657"] Nhà trú ẩn[/caption] Hamster rất cần một nơi nghỉ ngơi riêng tư để ngủ. Một ngôi nhà hoặc hộp trú ẩn kín được làm từ hộp các-tông nhỏ (loại này sẽ phải được thay thế thường xuyên vì chắc chắn là sẽ bị hamster nhai nhưng bù lại thì nó cũng rất kinh tế), một hộp nhựa (cũng có thể bị nhai), một hộp gỗ (có thể bị nhai hoặc bẩn và bốc mùi), hoặc những thứ khác như một nửa vỏ dừa hoặc một chậu cây đất sét nhỏ. Hoặc bạn có thể sử dụng hộp đựng thức ăn bằng nhựa lộn ngược lại và sau đó cắt cửa cho hamster của bạn có thể chui vào (đảm bảo rằng cửa không có cạnh sắc). Ngăn chặn các vấn đề trong quá trình chăm sóc Hamster[caption id="attachment_665" align="alignnone" width="642"] Vấn đề khi chăm sóc hamster[/caption] Hamster là vật nuôi khá khỏe mạnh. Nhưng nếu có sự cố xảy ra, thì hamster quá nhỏ, nó sẽ bị ảnh hưởng khá nhanh. Hãy luôn chú ý tới các biểu hiện bất thường của hamster như ít vận động, bỏ ăn, tiêu chảy, rụng lông, hắt hơi hoặc chảy nước mắt. Một số trong số biểu hiện này có thể là do nhiễm trùng hoặc thậm chí viêm phổi. Cố gắng giữ cho hamster của bạn luôn ấm và uống đủ nước, hãy hỏi bác sĩ thú y về những việc cần làm. Nếu hamster của bạn trốn ra khỏi lồng, hãy quan sát gần chuồng và sau đó mới tìm kiếm sang các phòng khác. Vì chúng là sinh vật sống về đêm, bạn hãy tìm chúng vào ban đêm và kiểm tra bên dưới và phía sau các thiết bị đồ đạc. Nếu có thể, hãy để cửa lồng mở với nhiều thức ăn để bên trong, hamster có thể tự quay trở lại. Nguồn: Monspet.com Bài viết này trích dịch từ: https://www.thesprucepets.com/ Xem thêm: https://www.quora.com/profile/Mons-Pet Coi thêm ở : Via https://monspet.com/cach-cham-soc-hamster/
0 Comments
Tóm tắt ngắn về Catnip. Catnip là gì?
Bài gốc: https://monspet.com/10-dieu-thu-vi-ve-catnip/ Hầu hết những người nuôi mèo đã nghe nói về catnip và biết nhiều chú mèo thật sự đã “phát cuồng” vì thứ này. Mặc dù vậy, nhưng nhiều người yêu mèo vẫn không thực sự biết catnip là gì?, hoặc tại sao những chú mèo cưng của mình lại yêu thích chúng như vậy. 10 điều bạn có thể không biết về Catnip (Bạc hà cho mèo)[caption id="attachment_641" align="alignnone" width="681"] 10 Điều thú vị về catnip (Bạc hà cho mèo)[/caption]
Cây mọc cao từ hai đến ba feet và có thân cây với lá hình trái tim. Đầu của thân cây mọc ra những bông nhỏ màu trắng, xanh, hồng hoặc màu hoa lavender. Catnip có nguồn gốc từ Châu Âu, Châu Phi và Châu Á, được nhập khẩu vào Hoa Kỳ, và hiện đang phát triển trên khắp Bắc Mỹ.
Phản ứng dường như là một loại hưng phấn, tương tự như cách con người phản ứng với thuốc gây ảo giác. (May mắn thay, catnip không gây hại cũng không gây nghiện cho mèo.) Phản ứng của mèo (nếu có) sẽ phụ thuộc vào việc mèo ngửi hay ăn thảo mộc. Ngửi thường tạo ra một tác dụng kích thích, trong khi ăn loại cỏ này lại có tác dụng an thần. Ở những con mèo nhạy cảm với nepetactone, thì việc phản ứng với catnip có thể thực sự đáng kinh ngạc. Mèo có thể vuốt ve, cọ sát, lăn tròn, đá hoặc tát vào catnip. Một số con thậm chí còn lao vào, kêu gào, gầm gừ (thể hiện sự thích thú ở mèo), chảy nước dãi, và có thể đi loạng choạng trong vài phút. Và rồi đột nhiên chúng lại mất hứng thú và bỏ đi chỗ khác. Một vài giờ sau mèo lại quay trở lại và tiếp tục “phê” với cỏ mèo.
Mèo con rất nhỏ (dưới hai hoặc ba tháng tuổi) và những con mèo già sẽ ít có khả năng phản ứng với loại cỏ này. Ngay cả những con vật thuộc họ mèo lớn như hổ, sư tử và báo cũng có thể thừa hưởng sự nhạy cảm với nepetactone.
Catnip ở dạng viên nang, hiện có sẵn tại các cửa hàng thực phẩm sức khỏe, cũng được sử dụng để điều trị đau đầu và rối loạn tiêu hóa. Loại cỏ này có thể sử dụng như thuốc giảm đau cho vết cắt ngoài da bằng cách nghiền và làm ẩm lá catnip tươi, sau đó bôi lên vết thương.. Nó cũng được sử dụng như một loại thảo mộc để nấu ăn.
Nguồn: Monspet.com Bài viết này dịch từ: https://healthypets.mercola.com/ (Cổng thông tin, tài nguyên về sức khỏe | Cung cấp giải đáp những vấn đề để kiểm soát sức khỏe tại Mỹ) Tác giả: Dr. Karen Becker Coi bài nguyên văn tại : Via https://monspet.com/10-dieu-thu-vi-ve-catnip/ Sở thú không đóng một vai trò quan trọng trong việc bảo tồn động vật hoang dã, lý do giáo dục của họ đã bị phóng đại và các nghiên cứu của họ gây tổn thương cho động vật. Nhà bảo tồn hàng đầu Damian Aspinall nghĩ rằng đẫ đến lúc để loại bỏ sở thú. Bài gốc: https://monspet.com/so-thu-da-loi-thoi/ Sở thú trên toàn thế giới biện minh cho sự tồn tại của họ thông qua ba mục tiêu: bảo tồn, giáo dục và nghiên cứu. Nhưng đó là những gì sở thú muốn bạn tin tưởng rằng điều họ đang làm là đúng; thực tế lại hoàn toàn khác. Chúng tôi biết điều này bởi vì chúng tôi chịu trách nhiệm cho hai công viên động vật hoang dã và đã kinh doanh sở thú trong hơn 40 năm qua. Sau khoảng thời gian đó, chúng tôi tin rằng việc giam cầm động vật hoang dã trong sở thú là việc làm hoàn toàn không cần thiết. Chúng tôi tin rằng có một cách tốt hơn, trung thực hơn cho trường hợp này. Chúng tôi không đề nghị họ đóng cửa ngay lập tức, chúng tôi biết rằng đây không phải là một lựa chọn khả thi. Tuy nhiên, chúng tôi đề xuất một kế hoạch để các sở thú được xóa bỏ trong khoảng thời gian 25 đến 30 năm, là yêu cầu các sở thú phải xây dựng một hồ sơ về các chi tiết quan trọng như chế độ ăn uống, không gian sống và chương trình phóng thích. Chúng ta hãy bắt đầu với một đánh giá và phê bình về 3 lý lẽ nguyên tắc cho các sở thú, để giúp chúng ta hiểu những gì dữ liệu có sẵn phải được thực hiện. 3 lý lẽ nguyên tắc cho các sở thúSở thú tuyên bố một trong những lý do hoạt động chính của họ là bảo tồn. Tuy nhiên, khi nghiên cứu chi tiết này dễ dàng nhận thấy sự thật không được như vậy. Ví dụ, trong các sở thú châu Âu, 70-75% động vật trong sở thú không bị đe dọa trong tự nhiên. Trong số khoảng 850 loài động vật có vú và phân loài được nuôi tại các sở thú châu Âu thì có 500 loài được đánh giá là ít quan trọng nhất trong danh sách đỏ của Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế (IUCN) và chỉ có 45 loài (chiếm 5%) được đánh giá là bị đe dọa nghiêm trọng. Trong số 45 loài đang bị đe doạ nghiêm trọng này, chúng tôi ước tính có ít nhất ba loài là thực sự có khả thi khi tính đến các vấn đề lai tạo, bệnh tật và đa dạng di truyền. Có hơn 5.700 loài thuộc tất cả các loại động vật được nuôi bởi các thành viên của Hiệp hội Sở thú và Aquaria châu Âu, chỉ chiếm khoảng 8% trong số tất cả các sở thú ở Châu Âu, nhưng chỉ có hơn 200 loài trong các chương trình nhân giống được quản lý . Điều này có nghĩa là, bằng cách thừa nhận của riêng họ, khoảng 95% động vật trong các sở thú châu Âu không đủ quan trọng hoặc có liên quan đủ để đưa vô các chương trình nhân giống và hầu như tất cả đều có cùng một vấn đề: lai tạo, mức độ đa dạng di truyền thấp và bệnh tật. Sở thú muốn chúng tôi tin rằng một trong những chức năng chính của họ là giáo dục công chúng về bảo tồn. Câu hỏi chúng ta phải đặt ra là: bằng chứng này ở đâu? Trong nhiều thập kỷ, họ đã lập luận rằng việc nhìn thấy động vật sống giúp giáo dục và huy động thế hệ các nhà bảo tồn tiếp theo. Tuy nhiên, dường như các chuyến thăm vườn thú mà không có người hướng dẫn thường chỉ giúp cải thiện kiến thức đa dạng sinh học trong một phần ba số du khách, các nhà giáo dục vườn thú chuyên nghiệp có thể có kết quả tốt hơn trong việc tăng kiến thức đa dạng sinh học khi làm việc trong trường học chứ không phải trong vườn thú, và cải thiện kiến thức đa dạng sinh học từ việc tới thăm các vườn thú chỉ có một liên kết rất nhỏ với gia tăng kiến thức về hành vi bảo tồn. Với kiến thức về hành vi ủng hộ bảo tồn là của một chặng đường dài có được từ một nhà bảo tồn tích cực. Theo kinh nghiệm của chúng tôi, chúng tôi ước tính rằng 99% du khách đến công viên của chúng tôi sẽ có một ngày vui chơi thú vị, nhưng chỉ có 1% trở nên nhiệt tình với việc bảo tồn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là 1% đó sẽ tích cực tham gia công việc bảo tồn động vật. Vả lại, nếu họ có làm điều đó thì con số 1% cũng không có ảnh hưởng gì đến tình trạng suy thoái và phá rừng của động vật hoang dã trên khắp thế giới. Theo quan điểm của chúng tôi, việc giữ hàng trăm ngàn động vật bị giam cầm, chỉ để một tỷ lệ rất nhỏ số người có thể trở thành nhà bảo tồn tích cực, là một cái giá quá cao phải trả. Thứ hai, và nguy hiểm hơn nhiều, chúng ta đang tích cực duy trì và dạy cho thế hệ tiếp theo coi sở thú là một phần hoàn toàn chấp nhận được trong xã hội của chúng ta nhưng đồng thời cũng là người bảo tồn động vật hoang dã, trường hợp này vẫn chưa được làm rõ. Vì vậy chúng ta nên tập trung sự chú ý của thế hệ tiếp theo chỉ trong việc bảo tồn động vật hoang dã tại môi trường sống của chúng. [caption id="attachment_619" align="alignnone" width="660"] Winston Churchill sử dụng cây sào dài để cho sư tử Rota ăn trong chuyến thăm Sở thú Luân Đôn năm 1947 (Nguồn hình: Independent)[/caption] Có một sự vô lý cho rằng bạn chỉ có thể bảo tồn động vật bằng cách nuôi nhốt. Lý lẽ này hoàn toàn không đủ sức thuyết phục. Bạn hoàn toàn có thể lấy được rất nhiều tài liệu về động vật hoang dã có nhiều thông tin hơn tuyệt vời, chẳng hạn như tác phẩm của David Attenborough. Các chương trình của Attenborough, có tính giáo dục cao hơn nhiều so với một chuyến đi trong ngày đến một sở thú, và có lẽ cũng đã cung cấp nhiều thông tin cho nghiên cứu động vật hơn so với các hoạt động được thực hiện tại các sở thú. Nếu bạn có thể lấy bằng thạc sĩ về cổ sinh vật học mà không cần phải nghiên cứu khủng long sống, rõ ràng bạn có thể đam mê bảo tồn động vật hoang dã mà không cần đến sở thú. Chúng tôi khuyên nghị việc giáo dục về bảo tồn động vật hoang dã tại môi trường sống của chúng phải là một phần của chương trình giảng dạy quốc gia, bao gồm thực tế của sở thú và vai trò hạn chế của chúng trong việc bảo tồn các loài động vật. Điều này sẽ hiệu quả hơn nhiều so với giáo dục bảo tồn dựa trên sở thú. Chắc chắn không thể có bất kỳ lời biện minh nào cho việc nuôi nhốt động vật chủ yếu để nghiên cứu, một phần vì động vật được nuôi nhốt sẽ hành động khác so với khi được sống ngoài tự nhiên. Không có lý do rõ ràng rằng tại sao các nghiên cứu cần thiết lại không thể được thực hiện tại môi trường sống của động vật. Hơn nữa, người ta phải đặt câu hỏi về các thất bại của các nghiên cứu trong sở thú, xem xét việc họ không thể giải quyết các vấn đề về bệnh tật, lai tạo và khả năng di truyền với loài mà họ chăm sóc. Thật vậy, một số người dường như coi nghiên cứu là bảo tồn, nhưng rõ ràng hai điều này hoàn toàn khác nhau, nghiên cứu có thể liên quan đến bảo tồn nhưng bản thân nó không phải là bảo tồn. Các sở thú tranh luận mạnh mẽ về tầm quan trọng của việc giữ các loài động vật trong điều kiện nuôi nhốt, để cung cấp một nơi gọi là có thể chống lại sự tuyệt chủng. Nhưng đây chỉ là điều viễn vông. Chúng tôi đã nhận ra rằng chỉ có 5% trong số những động vật này đang bị đe dọa nghiêm trọng trong tự nhiên, có lẽ chỉ có ba động vật có vú cực kỳ nguy cấp thực sự có thể sống được trong các sở thú ở châu Âu. Vậy tại sao các sở thú lại nuôi nhốt hàng ngàn động vật khác?Một số lượng lớn các loài này được lai tạo, giao phối cận huyết hoặc bị bệnh, vì vậy một lần nữa chúng ta lại đặt câu hỏi: Tại sao chúng ta lại nuôi nhốt động vật? Quan trọng hơn, các sở thú phải tự hỏi mình hai câu hỏi: thứ nhất, tại thời điểm nào một con vật bị đe dọa đến mức nó có thể cần phải được đưa vào một số hình thức nuôi nhốt để gây giống, và thứ hai, nếu vậy, tại sao điều này không được thực hiện tại môi trường sống tự nhiên của chúng? Một ví dụ là khỉ đột núi, vào năm 1981, số lượng của chúng chỉ có 242 cá thể, ngày nay, chúng đã có gần 1.000 cá thể. Đây là ở đất nước Congo, bao quanh bởi sự hủy hoại môi trường sống nghiêm trọng, nội chiến và săn trộm, và tất cả được thực hiện mà không có bất kỳ sự nuôi nhốt nào. Nếu các sở thú thực sự tin rằng họ đang hành động theo kiểu nuôi nhốt hiện đại đối với các loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng, vậy tại sao không tích cực theo đuổi các chương trình phóng tích đối với các loài động vật mà họ quản lý? [caption id="attachment_620" align="alignnone" width="660"] Knut Chú gấu bắc cực con ở Berlin. Mặc dù động vật nhỏ rất dễ thương, nhưng thực tế cuộc sống của chúng không phải như vậy (Nguồn hình: Independent)[/caption] Lịch sử đã cho thấy các loài động vật được nuôi nhốt chỉ góp phần rất nhỏ trong việc cải thiện tình trạng hoang dã của một số ít các loài động vật có vú. Bò rừng châu Âu, ngựa hoang mông cổ, và linh dương sừng thẳng Ả Rập đều đã được nhân giống trở lại từ sự tuyệt chủng bằng cách nuôi nhốt nhân giống trong vườn thú, nhưng danh sách này là rất ngắn. Chỉ có một số ít động vật được nuôi bởi các sở thú châu Âu là có tên trong các chương trình phóng thích, chưa đến 5% các loài động vật có vú và một phần ba trong số đó là những loài không bị đe dọa ở quy mô toàn cầu. Ngay cả khi nhân giống nuôi nhốt được sử dụng trong các chương trình phóng thích, thì các sở thú cũng thường không được coi là môi trường thích hợp để thực hiện việc nuôi nhốt. Theo kinh nghiệm của chúng tôi, có một niềm tin chung đã ăn sâu vào các sở thú rằng những động vật này thuộc sở thú vì những lý do đã nêu ở trên và không thể được đưa trở lại tự nhiên, vì chúng đã được thể chế hóa, mất đi bản năng sinh tồn tự nhiên, vậy tại sao chúng lại nuôi nhốt chúng? Mặc dù chúng tôi thừa nhận rằng trong một số trường hợp, việc phục hồi và phóng thích vào tự nhiên có thể là không thể, nhưng chúng tôi đã chỉ ra rằng điều đó là có thể. Sở thú cũng thường nói rằng việc bảo tồn không thể được thực hiện tại môi trường sống của động vật vì chi phí, săn bắt trộm và phá hủy môi trường sống. Nhưng một lần nữa, Quỹ Aspinall đã chứng minh điều ngược lại, và thường chống lại sự mong đợi của cộng đồng sở thú. Tổ chức này đã phóng thích thành công các loài động vật được sinh sản nuôi nhốt vào hoang dã như khỉ đột phương tây, tê giác đen, vượn Javan, voọc Javan, voọc xám, linh cẩu nâu, ngựa hoang Mông Cổ và bò rừng châu Âu. Các nơi phóng thích có phương pháp bảo vệ lâu dài và động vật được theo dõi trong nhiều năm. (Videos những chú voi nhảy theo nhạc và chơi nhạc cụ sau khi bị rèn luyện bằng bullhook 1 cách đau đớn) Một ví dụ điển hình của một loài động vật được phóng thích và bảo vệ thành công trong tự nhiên là khỉ đột. Mặc dù khỉ đột đang bị đe dọa nghiêm trọng, và khỉ đột phương tây là một trong số ít các loài cực kỳ nguy cấp với quần thể nuôi nhốt nhưng cũng dễ dàng di chuyển tự do ở châu Âu, ước tính có khoảng 250.000-300.000 cá thể khỉ đột (của cả hai loài) trong tự nhiên. Điều này củng cố quan điểm của chúng tôi rằng quần thể khỉ đột rõ ràng không phải là điểm ngoặt, nơi có nhu cầu giữ chúng trong điều kiện nuôi nhốt. Chúng tôi đã phóng thích thành công khỉ đột quay trở lại tự nhiên trong hơn 30 năm, với hơn 70 lần được phóng thích và 30 lần sinh sản. Ngay cả khi quần thể đạt đến mức thấp đáng báo động, vẫn có thể bảo tồn các loài động vật tại môi trường sống tự nhiên hơn là trong các sở thú. Một ví dụ khác là vượn cáo Greater Bamboo, một trong những loài linh trưởng hiếm nhất trên hành tinh. Việc triển khai chương trình sinh tồn các loài dựa vào cộng đồng quỹ Aspinall cho loài nguy cấp nghiêm trọng này ở Madagascar đã giúp phục hồi từ chỉ 100 cá thể hoang dã lên đến hơn 1.000 cá thể chỉ sau một thập kỷ bảo tồn. Do đó, vượn cáo Greater Bamboo đã bị loại khỏi danh sách 25 loài linh trưởng nguy cấp nhất thế giới. Nếu 100 cá thể này được các sở thú nuôi nhốt để nhân giống thì sự phục hồi của chúng trong tự nhiên sẽ không bao giờ diễn ra. Vấn đề săn trộm trong tự nhiên là kiến thức phổ biến và các sở thú sử dụng điều này như một cái cớ để giữ voi trong điều kiện nuôi nhốt. Tuy nhiên, điều mà các sở thú không nói với bạn là sự phức tạp trong việc quản lý voi châu Phi trong điều kiện nuôi nhốt và các vấn đề liên quan đến không gian để giữ con đực. Ở các sở thú châu Âu, điều này có nghĩa là họ đơn giản không thể cho voi sinh sản đủ để duy trì quần thể voi bền vững. Trớ trêu thay, dân số bị giam cầm có vẻ như sẽ tuyệt chủng nhanh hơn dân số hoang dã. [caption id="attachment_621" align="alignnone" width="660"] Việc trả tự do các loài có nguy cơ tuyệt chủng vào tự nhiên để hỗ trợ các chương trình nhân giống là một mục tiêu lớn của Quỹ Aspinall (Nguồn hình: independent)[/caption] Ngược lại, có hơn 20.000 con voi châu Phi trong các khu bảo tồn, tư nhân và công cộng chỉ riêng ở Nam Phi, với rất ít nạn săn trộm. Ở Mỹ, các sở thú phải đối mặt với một tình huống tương tự, và thậm chí họ hiện còn đang cố gắng nhập thêm những con voi hoang dã từ châu Phi. Điều này nhấn mạnh tâm lý chung của sở thú về nhập khẩu động vật hoang dã và cách quản lý hiệu quả được ưu tiên hơn bảo tồn tại môi trường tự nhiên của động vật. Một vấn đề xa hơn nữa là tranh cãi xung quanh việc giam giữ động vật khi lãng phí tiền để xây các chuồng thú.Cho đến nay, các sở thú đã chi hàng trăm triệu bảng để xây dựng các khu vực chuồng trại mới, thường là cho các động vật thậm chí không bị đe dọa, và trong hầu hết các trường hợp, nó là vì lợi ích của công chúng, không phải cho động vật. Người ta đã biết rằng một sở thú đã chi tới 6-10 triệu bảng tiền từ thiện để xây dựng chuồng trại và chỉ để nuôi nhốt hai đến bốn loài thú ăn thịt lớn - chắc chắn số tiền này sẽ được dùng tốt hơn để bảo vệ hơn 100 con hổ tại môi trường sống tự nhiên trong vòng 10 năm. Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, những sở thú này thường được xây dựng cho trải nghiệm của du khách, tập trung vì con người hơn là vì phúc lợi của động vật. Thường không có sự riêng tư cho động vật và thiếu không gian, dẫn đến các rối loạn căng thẳng tinh thần rất phổ biến ở động vật nuôi nhốt. Có quá nhiều ví dụ về việc sử dụng sai lệch các khoản quỹ để liệt kê, vì vậy câu hỏi đơn giản là: với các sở thú quyên góp được bằng từ thiện, thì liệu việc dành khoản quyên góp này cho việc xây dựng chuồng trại mới liệu có tốt hơn là dùng chúng để bảo vệ động vật hoang dã và môi trường sống tự nhiên? Câu trả lời đã rõ ràng. *** Cho đến giữa những năm 1980, không có chương trình nhân giống nào liên quan đến vấn đề phân loài và độ thuần chủng. Trải qua nhiều thế hệ, các cá thể từ các phân loài khác nhau và đôi khi từ cùng một dòng di truyền đã được lai tạo với nhau mà không có bất kỳ chiến lược chặt chẽ cụ thể nào. Do đó, ngày nay không có lịch sử chính xác hoặc nòi giống di truyền chính xác cho nhiều loài và phân loài, điều này khiến cho nhiều loài và phân loài này không thể có bất kỳ giá trị bảo tồn nào. Mặc dù các sở thú đã nhận thức được điều này gần đây và đang cố gắng loại bỏ sự lai tạo, nhưng thực tế là điều này ảnh hưởng đến đại đa số động vật đang bị giam cầm và không thể khắc phục. Điều mà các sở thú không muốn cho bạn biết là một số lượng lớn các loài động vật đang bị nuôi nhốt đều mang một dạng bệnh nào đó, điều này một lần nữa khiến chúng phủ nhận bất kỳ giá trị bảo tồn nào và ngăn chúng không bao giờ được đưa trở lại vào tự nhiên. Sở thú không có nghĩa vụ hoặc khuyến khích phải minh bạch về những vấn đề cực kỳ quan trọng này. [caption id="attachment_622" align="alignnone" width="660"] Ngựa vằn tại nơi sống mới của chúng trong Sở thú Wildlands Adventure ở Emmen, Hà Lan. Nơi các chương trình nhân giống không phải luôn luôn hỗ trợ bảo tồn loài (Nguồn hình: Independent)[/caption] Chúng tôi đã đấu tranh để tìm thấy nhiều hơn một số loài đáng giá trên toàn thế giới, trong số hàng ngàn loài động vật đang bị giam cầm, liệu có bất kỳ giá trị bảo tồn thực sự nào không? Những người khác đã đi đến kết luận tương tự, ngay cả khi chỉ nhìn vào các vấn đề khả thi. Vì vậy, một lần nữa, chúng tôi đặt câu hỏi: Điều gì khiến sở thú giam giữ những con vật này và tiếp tục nhân giống chúng khi chúng không có giá trị bảo tồn? Lý do là những con vật này có giá trị để trưng bày công khai và để kiếm lợi nhuận. *** Chúng tôi đề xuất một kế hoạch loại bỏ các sở thú trong khoảng thời gian 25 đến 30 năm, bắt đầu với một số loài rõ ràng không phù hợp để nuôi nhốt.Trong 10 năm tới, các sở thú trong khu đô thị nhỏ, hoặc bất kỳ vườn thú nào rộng khoảng 50 hecta trở xuống, nên được xem xét để đóng cửa. Lý do cho điều này chỉ đơn giản là không gian càng nhỏ, sự căng thẳng đối với động vật càng lớn. Đây là kiến thức phổ biến. Nếu động vật phải được nuôi nhốt trong 30 năm tới, thì những cải thiện quan trọng trong chăn nuôi và phúc lợi của động vật trong các sở thú cần phải được thực hiện. Chúng tôi tin rằng chế độ ăn của động vật trong điều kiện nuôi nhốt thường không đạt tiêu chuẩn với sự thiếu đa dạng và chất lượng thức ăn kém điều này cần phải nhanh chóng cải thiện. Trong khi các sở thú chắc chắn đã được cải thiện qua nhiều năm với việc làm giàu, ở đây vẫn còn nhiều việc phải làm. Chúng tôi biết rằng những gì chúng tôi đang đề xuất sẽ không phổ biến ở tất cả các sở thú trên thế giới. Tuy nhiên, chúng tôi mong muốn được làm việc cùng nhau để hình thành quan điểm hợp tác một cách trung thực và tốt nhất về phía trước. Nếu các sở thú phản đối những quan điểm này thì chúng tôi mời họ trả lời và liệt kê tất cả lý do tại sao họ giam giữ các loài động vật, cách họ đối phó với bệnh tật, lai tạo và các quần thể động vật hiện không có trong nội dung bảo tồn và lý giải tất cả số tiền mà họ đã dành để xây chuồng trại. [caption id="attachment_617" align="alignnone" width="660"] Ở tuổi 92, Attenborough tiếp tục vượt qua các giới hạn (Nguồn hình: Independent)[/caption] Quỹ Aspinall đã học được nhiều điều liên quan đến việc phóng thích động vật trong vài năm qua và chúng tôi cố gắng truyền đạt kiến thức của mình, nhưng tất cả những suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức của các sở thú đều phủ nhận khả năng này. Kết quả là, chúng tôi đã đạt được rất ít tiến triển trong việc thuyết phục các tổ chức khác rằng phóng thích là một công cụ bảo tồn khả thi theo sự sắp xếp của họ. Quỹ Aspinall tin rằng nhiều động vật, bị đe dọa và không bị đe dọa, hiện đang bị giam cầm có thể được tìm thấy những ngôi nhà trong tự nhiên hoặc bán hoang dã. Kinh nghiệm của chúng tôi đã chỉ ra rằng động vật đã từng nghĩ rằng chúng không thể được đưa trở lại vào tự nhiên, nếu không có sự cam kết và nguồn lực cần thiết. Giá trị bảo tồn được thêm vào bao gồm bảo vệ cho toàn bộ khu vực phóng thích. Tổ chức này bảo vệ hơn 400.000 hecta đất trên cao nguyên Bateke, bao quanh biên giới Congo và Gabon, và bằng cách phóng thích một loài chủ chốt như khỉ đột, điều này như một chiếc ô bảo vệ cho các loài biểu tượng khác như voi, hắc tinh tinh, trâu rừng và sư tử. Tổ chức này đã làm việc cho các chương trình phóng thích tương tự trên khắp thế giới với tê giác đen, vượn Javan, voọc Javan, voọc xám, bò rừng châu Âu, linh cẩu nâu và ngựa hoang Mông Cổ. Chúng tôi đã tổ chức nghiên cứu tại môi trường sống tự nhiên để giúp hướng dẫn bảo tồn và ra các quyết định phóng thích, và đã phát triển các dự án bảo tồn dựa vào cộng đồng ở Madagascar, bảo tồn một số loài có nguy cơ tuyệt chủng cao nhất trên hành tinh thông qua làm việc tại môi trường sống tự nhiên một cách hiệu quả mà không cần phải nuôi nhốt động vật. Các nỗ lực bảo tồn và phóng thích là cốt lõi của nền tảng tư duy và lập kế hoạch, và cũng nên dành cho tất cả các sở thú trên toàn cầu. Rõ ràng các sở thú không thỏa mãn các tiêu chí mà họ sử dụng để biện minh cho sự tồn tại lâu nay: sở thú không đóng một vai trò quan trọng trong việc bảo tồn động vật hoang dã, các tuyên bố về giáo dục bị phóng đại, các nghiên cứu trong vườn thú đã bị làm sai lệch so với sự thật. Nếu tổng số loài động vật bị giam giữ trong các sở thú có thể được sử dụng như một hàng rào để chống lại sự tuyệt chủng trong tự nhiên (sau yếu tố bệnh, cổ chai di truyền và các quá trình lai tạo được xem xét), thì lý do gì để chúng ta lại giam cầm hàng ngàn loài động vật như vậy? Để tập trung vào mối đe dọa tuyệt chủng thực sự của động vật hoang dã trên khắp thế giới, chúng ta nên đẩy nhanh sự tuyệt chủng của Homo Zoorocratus. Chúng tôi sẽ tiếp tục dẫn đầu thế giới trong việc phóng thích các động vật có vú được sinh ra trong vườn thú và sẽ thả các loài tiếp theo trở lại tự nhiên. Tổ chức cũng thừa nhận rằng mặc dù đã có nhiều nỗ lực, nhưng vẫn có những mâu thuẫn hoặc có hành động đạo đức giả trong công việc của chúng tôi. Chúng tôi chấp nhận rằng trong các cơ sở của mình, chúng tôi đã gặp phải các vấn đề tương tự như được mô tả ở trên cũng như bao tổ chức khác, nhưng chúng tôi cam kết và chắc chắn sẽ xử lý các vấn đề đó. Chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu các vấn đề liên quan như di truyền và rủi ro bệnh tật, và chúng tôi sẽ đầu tư ít nhất 10% giá trị của hóa đơn cổng vào các dự án tại môi trường tự nhiên của động vật. Chúng tôi ghi nhận và đánh giá cao công việc tuyệt vời của những người giữ vườn thú chuyên dụng trên khắp thế giới, những người luôn dành tất cả đều đam mê phúc lợi và bảo tồn động vật. Chúng tôi sẽ tiếp tục đối thoại với họ và giúp họ đặt câu hỏi về những đóng góp thực sự của sở thú về việc bảo tồn. [caption id="attachment_616" align="alignnone" width="660"] Chú khỉ Harambe với đứa trẻ rơi vào vòng tay của mình. Đứa trẻ sống sót nhưng Harambe bị bắn chết (Nguồn hình: Independent)[/caption] Các quy định sở thú không nên được thực hiện bởi người của sở thú, mà nen được thực hiện bởi các chuyên gia bên ngoài bao gồm các nhà bảo tồn động vật hoang dã. Để có được giấy phép sở thú, chúng tôi khuyến nghị các sở thú phải làm như sau: tất cả các loài động vật trong các sở thú mà không bị tuyệt chủng trong tự nhiên hoặc đang bị đe dọa nghiêm trọng nên được loại bỏ dần dần trong 20 năm tới, cũng như bất kỳ loài nào bị bệnh, lai tạo hoặc thiếu độ thuần chủng. Mỗi sở thú nên có một chương trình phóng thích các loài động vật mà họ đang giam giữ, và nên loại bỏ dần dần các loài mà chúng không có chương trình phóng thích. Trong 10 năm hoặc ít hơn, các sở thú đô thị, hoặc các sở thú nhỏ hơn 20 hecta nên bị đóng cửa, hoặc chỉ giữ một số lượng tối đa các loài động vật riêng biệt. Tất cả các hồ sơ sức khỏe, cũng như các vấn đề lai tạo, phải được công khai, minh bạch và làm rõ cho công chúng, và hồ sơ di truyền đầy đủ nên được xây dựng cho tất cả các loài. Công chúng nên được biết về những động vật không bị đe dọa nghiêm trọng. Tất cả các chương trình biểu diễn động vật phải dừng lại ngay lập tức. Động vật phải được cung cấp các khu vực riêng tư đàng hoàng, không được để chúng phải tiếp xúc với khách tham quan quá thường xuyên. Chúng tôi khuyên các hướng dẫn viên khi hướng dẫn cho khách tham quan nên hành động một cách nhanh chóng để tạo cho tất cả động vật trong sở thú có sự riêng tư và không phải tiếp xúc với khách tham quan trong thời gian dài để tránh căng thẳng. Huấn luyện động vật cho các lý do nghiên cứu hoặc thú y phải có mục tiêu và hướng dẫn cụ thể để tránh sự can thiệp không cần thiết vào hành vi tự nhiên của chúng. Tối thiểu 10% hóa đơn cổng vườn thú phải được đầu tư trực tiếp vào các dự án bảo tồn tại môi trường sống tự nhiên của động vật, bao gồm quỹ bắt buộc của các bảo tồn tại môi trường sống tự nhiện cho các loài động vật mà họ nắm giữ và các quỹ tùy ý cho các nỗ lực bảo tồn khác, tất cả đều phải minh bạch. Các sở thú phải chứng minh rằng bất kỳ số tiền nào trên 250.000 bảng Anh để chi cho việc xây dựng chuồng trại mới đều sẽ không tốt hơn đầu tư vào bảo tồn tại môi trường sống tự nhiên. Nếu sở thú quá ghê gớm, tại sao chúng vẫn tồn tại trên quy mô lớn như vậy? Đáp án quá đơn giản. Zooreaucracies và các nhà quản lý vườn thú có tâm lý kiểu như thích sưu tập tem và sự thèm muốn và ưu tiên để làm hài lòng khách tham quan với các loài động vật mang tính biểu tượng và không bị đe dọa trong tự nhiên, dẫn đến việc động vật bị giam cầm không cần thiết và bị giam cầm chỉ vì mục đích giải trí. Nói cách khác, sở thú ưu tiên khách tham quan trước chứ không phải động vật. Vậy đó có phải là bảo tồn? Sở thú không muốn cho bạn biết những sự thật này bởi vì nó sẽ phơi bày những lỗ hổng cơ bản trong các lập luận mà họ đưa ra cho sự tồn tại của sở thú, và kết quả là chỉ chứng minh rằng họ bảo tồn cho việc kinh doanh chứ không phải kinh doanh để bảo tồn. Tổ chức dịch: Mon’s Pet .Com Bài viết này trích dịch từ: https://www.independent.co.uk/ Đôi nét về tác giả: Damian Aspinall là một doanh nhân và nhà bảo tồn người Anh; ông điều hành Quỹ Aspinall và đáng chú ý trong công việc của ông ấy là đã bảo tồn loài khỉ đột ở Đông Phi. Xem thêm: https://monspet.business.site/ Đọc nguyên bài viết tại : Via https://monspet.com/so-thu-da-loi-thoi/ Không ai có thể cưỡng lại sức quyến rũ của một chú mèo con mềm mại, vụng về, đáng yêu! Mèo là vật nuôi phổ biến nhất trên thế giới, và tất cả chúng đều bắt đầu cuộc sống như những con bọ cánh cứng nhỏ với móng vuốt nhỏ sắc nhọn và đôi mắt to, tò mò khám phá mọi thứ. Mèo con là vật nuôi tuyệt vời cho nhiều hộ gia đình khác nhau; mèo được nuôi ở nông trại cũng tốt như được nuôi trong một căn hộ nhỏ ở thành phố. Bài gốc: https://monspet.com/cach-cham-soc-meo-con/ Tuy nhiên, bạn không nên nuôi mèo con mà không nắm vững bất kỳ thông tin hay nguồn cung cấp nào trước đó. Chăm sóc một chú mèo nhỏ đòi hỏi một số sự chuẩn bị kĩ lưỡng và bạn sẽ cần phải mua sắm đồ dùng trước khi đem mèo con mới về nhà. Nếu bạn có dự định nuôi thêm một bé mèo nhỏ nữa, hãy đọc tiếp những thông tin dưới đây, những cách chăm sóc mèo con… để tìm hiểu thêm những gì bạn sẽ cần và làm thế nào bạn có thể chăm sóc tốt nhất cho thú cưng mới của bạn. Thời điểm cai sữaMèo mẹ thường bắt đầu cai sữa cho mèo con vào khoảng 4 tuần tuổi. Đến 8 tuần tuổi, mèo con bắt đầu có thể ăn thức ăn dạng cứng. Mèo con hơn 3 tháng tuổi vẫn rất quấn mèo mẹ và vẫn cần nhiều sự chăm sóc, nhưng điều này khiến chúng thoải mái và yên tâm hơn là về dinh dưỡng. [caption id="attachment_608" align="alignnone" width="605"] Thời điểm cai sữa của mèo[/caption] Nói chung, mèo nhỏ không nên được tách khỏi mèo mẹ cho đến khi chúng được ít nhất 8 tuần tuổi. Mèo con tách khỏi mẹ khi còn quá nhỏ cần được chăm sóc đặc biệt. Ngoại lệ cho điều này là những chú mèo con hoang cần được tách khỏi mèo mẹ khi chúng không quá 4 tuần tuổi để mèo con có thể được xã hội hóa (thích nghi được với môi trường hoang dã). Sắp xếp chỗ ở[caption id="attachment_606" align="alignnone" width="633"] Set up chỗ ở cho mèo nhỏ[/caption] 1. Tạo một khu vực an toàn cho bé mèo. Mặc dù mèo con của bạn sẽ không cần phải ở trong chuồng (trừ khi bạn đang vận chuyển hoặc cần giữ yên trong chuồng hoặc người vận chuyển mèo tạm thời để giữ an toàn cho mèo con), đây sẽ là một ý tưởng tốt để bạn tạo không gian an toàn cho bé mèo. Không gian này nên để ngoài tầm với của vật nuôi khác và trẻ nhỏ trong nhà. Bạn có thể chọn một phòng ngủ không sử dụng là nơi ở an toàn cho chú mèo nhỏ; và bạn sẽ cần phải đặt thêm một số vận dụng cần thiết vô bên trong phòng của mèo. 2. Đặt một khay/hộp đựng cát mèo. Mèo con của bạn sẽ cần phải học cách đi vệ sinh trong khay/hộp đựng cát bạn để ở trong nhà. (Đừng lo lắng! Điều này thật sự dễ hơn bạn nghĩ về việc huấn luyện một chú mèo con sử dụng khay/hộp vệ sinh). Hãy mua một khay/hộp vệ sinh dành cho mèo nhỏ, loại vừa với size bé mèo nhà bạn, để mèo con có thể dễ dàng leo vào bên trong. Khay/hộp vệ sinh này bạn sẽ cần phải thay đổi tùy vào kích cỡ sau này của mèo. Ngoài ra, bạn nên mua cát vệ sinh dành cho mèo nhỏ. Cách tốt nhất là bạn nên hỏi trạm cứu hộ hoặc người chăm sóc trước đó để hỏi xem là họ sử dụng loại cát nào cho mèo nhỏ. Điều này sẽ làm cho bé mèo cảm thấy quen thuộc hơn và nhiều khả năng mèo con của bạn sẽ sử dụng loại cát này. 3. Chuẩn bị đồ ăn và nước uống. Bé mèo của bạn sẽ cần phải được uống nước sạch, hãy tìm một đĩa nhỏ đựng nước cho mèo, loại mà mèo không thể lật đổ được. Đĩa cho mèo cần phải nặng ở đáy và không quá cao để mèo có thể uống nước dễ dàng khi mèo còn nhỏ và sẽ không bị lật nếu chú mèo đặt chân lên mép đĩa hoặc đặt cả chân vào đĩa. 4. Chuẩn bị các vật dụng để mèo cào móng. Nếu mèo con của bạn muốn cào móng, bạn nên chuẩn bị cho mèo các đồ dùng chuyên biệt để mèo có thể thoải mái cào móng, nếu không mèo sẽ cào vào các vật dụng trong nhà như thảm, đồ nội thất, tường… Một số con mèo thích các vật dụng có thể cào móng đứng thẳng hoặc một số con thì lại thích các vật nằm phẳng trên sàn nhà. Bạn nên quan sát xem mèo nhà bạn hay có thói quen cào móng như thế nào, sau đó bạn có thể chọn ra loại đồ dùng cào móng phù hợp cho bé mèo nhà mình. Xem thêm: Đồ chơi cho mèo: TẠI ĐÂY 5. Chuẩn bị thêm chỗ để mèo có thể leo trèo. Mèo là loại động vật thích leo trèo, chúng sẽ luôn trèo lên các vật dụng trong nhà như tủ, kệ, thậm chí là rèm cửa để thỏa mãn sở thích này, điều này chắc chắn sẽ gây ra tình trạng xước, hư hại cho vật dụng trong nhà. Vì vậy bạn phải trang bị thêm các vật dụng chuyên biệt để mèo có thể leo trèo thỏa thích, đồng thời có thể kéo dài “tuổi thọ” cho các đồ dùng thiết bị trong nhà. Cat-tree sẽ là một lựa chọn hoàn hảo trong tình huống này, bạn nên đặt cat-tree ở gần cửa sổ, để mèo có thể trèo lên nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Mèo con ăn gì? Cách cho ăn1. Hãy chắc chắn rằng mèo con của bạn luôn có đủ nước uống. Một số chú mèo hơi kén chọn và sẽ không muốn uống nước được đặt ngay bên cạnh đĩa thức ăn, nhiều con mèo cũng không uống nước bẩn. Bạn hãy thử di chuyển đĩa nước quanh phòng nếu chú mèo của bạn không uống nước và thay nước thường xuyên để đảm bảo nước luôn sạch. Bạn cũng có thể cân nhắc mua cho bé mèo nhà mình vòi uống nước tự động “cat water fountain” để kích thích sự quan tâm của mèo, và giúp mèo luôn có đủ nước sạch để uống. (Bạn có thể tham khảo các sản phẩm qua đường link bên dưới) 2. Hãy xem xét việc cho mèo con ăn thức ăn khô. [caption id="attachment_609" align="alignnone" width="629"] Thức ăn khô cho mèo con[/caption] Nếu bạn chọn sử dụng thức ăn khô cho mèo, bạn có thể cho mèo ăn mọi lúc. Thông thường, mèo sẽ không ăn quá nhiều. Tuy nhiên, cũng có những ngoại lệ cho việc này. Nếu mèo con của bạn bắt đầu tăng cân quá nhiều, hãy nói chuyện với bác sĩ thú y để lựa chọn cho mèo con của bạn chế độ ăn và loại thức ăn phù hợp. Cố gắng không để quá nhiều thức ăn trong bát mèo vượt quá mức ăn tiêu chuẩn 1 ngày hoặc bạn cũng có thể chia nhỏ đồ ăn ra (tức là khi nào cần cho ăn thì mới đổ đồ ăn vào bát, như vậy sẽ dễ kiểm soát lượng thức ăn mèo ăn mỗi bữa). Đồ ăn nên thay mới trong vòng 24h từ khi bạn đổ vào bát ăn của mèo, thay đồ ăn tươi mới hơn để tránh việc đồ ăn cũ đã quá khô, mèo sẽ không ăn nữa. Gợi ý thức ăn khô cho mèo con tốt nhất: Royal Canin Kitten 3. Cho mèo ăn thức ăn đóng hộp (Pate mèo) hai đến bốn lần mỗi ngày Thức ăn đóng hộp (còn gọi là pate mèo) rất tốt cho mèo nhỏ vì nó bổ sung một số chất lỏng vào chế độ ăn của mèo, có thể giúp mèo không bị táo bón. Hãy dạy cho mèo con của bạn biết lượng thức ăn chúng có thể ăn mỗi lần ăn, sau đó bạn hãy cất dĩa thức ăn đi, chỉ khi nào cho ăn mới đem ra. Nếu bạn đang cho mèo con ăn thức ăn khô, hai phần thức ăn đóng hộp là rất nhiều. Tuy nhiên, nếu bạn không sử dụng thực phẩm khô, bạn sẽ cần cho mèo ăn thức ăn đóng hộp ba hoặc bốn lần mỗi ngày. 4. Sữa cho mèo con [caption id="attachment_607" align="alignnone" width="626"] Sữa cho mèo con[/caption] Đừng cho mèo con uống sữa bò - nó có thể làm cho mèo bị bệnh và bị tiêu chảy. Bạn có thể dễ dàng kiếm được loại sữa chuyên biệt dành cho mèo nhỏ để thay thế sữa của mèo mẹ tại nhiều cửa hàng thú cưng trong khu vực. Chúng tôi giới thiệu sữa KMR. Khi mèo con được 8 tuần tuổi trở lên, chúng không còn cần uống sữa nữa nhưng dù sao cũng có thể vẫn thích uống sữa. (Chú thích: ở thị trường Mỹ họ chuộng sử dụng sữa KMR, nhưng ở Việt Nam, sữa Bio dễ dàng tìm kiếm hơn ở bất kì thú y hoặc pet shop nào, hoặc theo đường link mua hàng bên dưới) Cách bế mèo con[caption id="attachment_600" align="alignnone" width="641"] Cách bế mèo[/caption] 1. Đừng làm chú mèo của bạn hoảng sợ. Nhiều mèo lớn và cả mèo nhỏ không thích được ôm ấp, nhưng điều quan trọng là bạn phải biết cách làm thế nào để giữ cho mèo con của bạn cảm thấy an toàn và cũng để tránh cho mèo con cắn hoặc cào bạn. Đừng làm cho mèo con của bạn hoảng sợ bằng cách tóm lấy mèo từ phía sau, mèo có thể cắn hoặc cào bạn khi vũng vẫy thoát ra ngoài. 2. Hãy đợi cho đến khi mèo con đã sẵn sàng để gần bạn. Bạn hãy tạo cảm gián thân thiện với mèo bằng cách nhẹ nhàng vuốt ve hoặc chơi cùng mèo 1 món đồ chơi mới, đây là thời điểm tuyệt vời để tạo cảm giác an toàn với mèo cưng và bế chúng. 3. Đặt một tay dưới ngực và tay kia dưới đuôi của mèo. Luôn luôn sử dụng hai tay khi bế mèo con ngay cả khi mèo rất nhỏ. 4. Kéo mèo con lại gần bạn ngay cả khi mèo có vẻ đang sợ bạn, nhẹ nhàng vuốt ve mèo để mèo có thể cảm nhận được sự an toàn từ bạn. Cách vệ sinh mèo con[caption id="attachment_603" align="alignnone" width="624"] Cách vệ sinh cho mèo con[/caption] 1. Quan xét mèo con, xem chúng có biết cách vệ sinh cơ thể hay không? Hầu hết các con mèo con sẽ học cách vệ sinh cơ thể từ mèo mẹ. Nhưng nếu mèo con của bạn bị tách khỏi mẹ sớm, và hầu hết trong các trường hợp này, mèo con sẽ không biết cách vệ sinh cơ thể của mình. Bạn hãy theo dõi xem liệu bé mèo nhà bạn có liếm mép, làm sạch mặt sau khi ăn hoặc tự chải chuốt bộ lông của chúng để chúng luôn sạch sẽ hay không? Nếu mèo con có thể tự làm những việc đó, thì thật đáng mừng. Còn nếu không, thì bạn sẽ cần phải hưỡng dẫn hay vệ sinh cho các bé mèo nhiều hơn. 2. Lau nhẹ chú mèo bằng miếng vải thấm nước ẩm. Khi mèo con ăn xong hoặc nếu bạn thấy mèo có vẻ không được sạch sẽ, hãy lấy một miếng vải mềm thấm nước ẩm để lau sạch cho mèo con. Hãy lau thật nhanh vì mèo con chắc chắn sẽ không thích được lau như vậy. Chỉ cần làm 1 hoặc 2 lần là đủ. 3. Thường xuyên kiểm tra phần phía dưới mông, đuôi của mèo con. Mèo con thường khó vệ sinh phần phía dưới đuôi của mình, vì vậy bạn cần phải giúp mèo con vệ sinh phần này. Sử dụng một miếng bông hoặc miếng vải ướt để làm điều này. Mèo con sẽ được giữ sạch sẽ và không có mùi hôi cho tới khi chúng có thể tự vệ sinh cơ thể của mình. 4. Giúp mèo đi vệ sinh. Nếu chú mèo của bạn còn quá nhỏ, bạn cần xoa bụng và dưới đuôi của chúng để khuyến khích mèo đi vệ sinh. Nên sử dụng miếng bông thấm ẩm để nhẹ nhàng lau sạch chỗ dơ cho mèo. Bạn nên làm điều này mỗi khi cho mèo ăn xong. Điều này thực sự chỉ cần thiết cho những chú mèo con rất nhỏ chỉ mới vài tuần tuổi hoặc nhỏ hơn. 5. Hạn chế tắm cho mèo con. Nếu như mèo con của bạn quá dơ hoặc bị bọ chét thì bạn có thể tắm cho mèo. Nếu không thì bạn không nên tắm cho mèo con, hoặc trong trường hợp mèo con của bạn có vấn đề về da và thú y khuyên bạn nên tắm cho mèo theo phương pháp trị liệu riêng. Chỉ sử dụng một chút nước ấm trong bồn tắm hoặc bồn rửa và dầu gội cho mèo nhỏ. Đối với bọ chét, bạn có thể sử dụng dung dịch rửa chén Dawn (loại dùng để rửa chén bằng tay), vì mèo con thường không chịu được dầu gội trị bọ chét cho mèo lớn. Hãy chắc chắn lau khô mèo con của bạn bằng khăn mềm và giữ ấm mèo con cho đến khi chúng đã khô hoàn toàn. Hoặc có thể trị bọ chét bằng nhiều loại thuốc nhỏ gáy chuyên dụng (có thể mua ở thú y hoặc đường link bên dưới) 6. Chải lông cho mèo con hàng ngày. Sử dựng bàn chải lông mềm để nhẹ nhàng chải lông cho mèo con. Điều này sẽ giúp loại bỏ lông thừa và giữ mèo luôn sạch sẽ. Nếu mèo không thích chải lông thì bạn chỉ cần cố gắng chải một vài lần mỗi ngày. Nếu là mèo lông dài, bạn sẽ cần phải kiên trì chải lông hơn bình thường, hãy thử chải lông cho mèo trong 1 vài phút hoặc lâu hơn vài lần trong ngày. Cách vệ sinh khay/hộp đựng cát mèo[caption id="attachment_610" align="alignnone" width="642"] Khay vệ sinh cho mèo nhỏ[/caption] 1. Dọn khay/hộp đựng cát mèo 2 lần 1 ngày. Nếu bạn sử dụng loại cát vón cục, thì mỗi sáng và tối bạn nên dùng xẻng xúc cát mèo để xúc chất thải của mèo ra. Cho chất thải vào bịch ni lông cột kín lại, rồi hãy bỏ thùng rác. 2. Thay cát mới hoàn toàn 1 lần 1 tuần. Bỏ chất thải của mèo vào thùng rác. Xịt khay đựng cát bằng nước nóng và 1 chút nước rửa chén hoặc giấm, sau đó rửa sạch lại hoàn toàn và để khô ráo nước hoàn toàn trước khi đổ cát mới lại vào khay. Sẽ thuận tiện hơn nếu như bạn có 2 khay đựng cát cho mèo, để tránh trường hợp mèo của bạn sẽ đi vệ sinh ra ngoài trong khi bạn đang rửa khay đựng cát hoặc đang đợi khay khô. 3. Quét xung quanh khay đựng cát thường xuyên. Mỗi khi mèo đi vệ sinh xong, chúng thường sẽ làm văng cát ra ngoài khay. Vì vậy bạn nên quét xung quanh khay 1 hoặc 2 ngày 1 lần. Bạn cũng có thể lau xung quanh khay bằng xà phòng dịu nhẹ. Đừng sử sụng bất kì chất tẩy rửa nào trên sàn gần khay đựng cát của mèo, vì như vậy sẽ không an toàn cho mèo của bạn. Chơi đùa với mèo con[caption id="attachment_605" align="alignnone" width="620"] Chơi với mèo[/caption] Chơi đùa là điều rất quan trọng đối với mèo con. Chúng sẽ học cách giao tiếp, phát triển các kỹ năng về thể chất, tập thể dục và có khoảng thời gian vui vẻ. Chú mèo có một thời gian tuyệt vời để chơi cùng với nhau – chạy vòng quay nhà, rình rập, vồ vập, rượt đuổi và liếm lông cho nhau. Mèo không biết rằng chúng đang làm đau bạn khi chúng vồ lấy hoặc cắn tay bạn, hoặc tèo lên chân quần của bạn, vì vậy hãy kiên nhẫn và bỏ qua cho chú mèo nhỏ của bạn nhé. Nếu bạn chỉ có một con mèo con, bạn sẽ là tâm điểm của tất cả sự chú ý khi chơi đùa của chúng. Bạn có thể "huấn luyện" mèo của bạn không cắn hoặc cào bằng cách la chúng bất cứ khi nào mèo con quá nghịch ngợm. Đây là cách để chú mèo biết rằng chúng đã quá nghịch và cần dừng lại. Một ý tưởng có thể giúp cứu cánh tay của bạn khỏi trầy xước là cho mèo con thêm một “người bạn để vật lộn” – có thể là một món đồ chơi nhồi bông hoặc chiếc tất cũ chứa đầy vải mềm hoặc vớ - để mèo con có thể thoải mái cắm những chiếc răng nhỏ và móng vuốt của chúng vào đó. Khi mèo đã quen chơi với đồ chơi thì chúng sẽ không cắn, cào bạn nữa. Xem thêm: Top 10 đồ chơi cho mèo không thể thiếu: https://monspet.com/do-choi-cho-meo/ Làm sao biết được mèo của bạn đang khỏe mạnh và vui vẻ[caption id="attachment_602" align="alignnone" width="668"] Cách nhận biết chú mèo có khỏe mạnh không[/caption] 1. Kiểm tra mắt, tai và mũi mèo con của bạn. Mắt của mèo phải sáng và trong, và mũi không có dịch tiết. Tai của mèo cũng phải sạch sẽ bên trong. Nếu bạn thấy dịch tiết từ mắt hoặc mũi, đặc biệt là nếu mắt không trong (nhìn có vẻ đục), hoặc tai trông bẩn hoặc bị trầy, hãy đến gặp bác sĩ thú y để kiểm tra. 2. Kiểm tra lông mèo con. Lông của mèo thường mềm và nhiều. Nếu chúng rụng quá nhiều, loang lổ, có những đốm hói to (thường thì bạn sẽ khó nhìn thấy các mảng lông lớn rụng do mèo hầu như rụng lông mỗi ngày) thì bạn nên đưa mèo tới gặp bác sĩ thú y. 3. Hãy chắc chắn rằng mèo con của bạn ăn, uống đủ bữa mỗi ngày. Mèo có thể không ăn cùng một lượng thức ăn mỗi ngày, nhưng nếu mèo của bạn bỏ ăn nhiều hơn một bữa, thì bạn nên suy xét tới việc mèo của bạn có thể đã bị bệnh. 4. Hãy chắc rằng mèo của bạn đi vệ sinh mỗi ngày. Khi bạn kiểm tra, vệ sinh khay đựng cát nên chắc rằng trong khay có chất thải của mèo (phân và nước tiểu). Phân mèo phải luôn luôn ở dạng rắn, nếu mèo của bạn bị tiêu chảy, không đi tiểu hoặc “đi nặng” mỗi ngày, bạn nên đưa mèo đi kiểm tra sức khỏe. 5. Hãy lưu ý các hoạt động thường ngày của mèo. Mèo con là một sinh vật kỳ lạ, hay thay đổi. Có ngày thì chúng chạy quanh nhà, có ngày thì lại ngủ nguyên ngày. Một phút trước chúng đang làm nũng bạn, một phút sau thì lại cắn bạn và trốn dưới gầm giường. Đây là tất cả các hành động bình thường của mèo và bạn có thể sẽ thấy những hành vi này hàng ngày hoặc mỗi vài ngày. Tuy nhiên, nếu mèo của bạn đột nhiên lại không muốn chơi với đồ chơi hàng ngày của chúng, hoặc nếu mèo của bạn chỉ ngủ nguyên ngày, không muốn dậy, chạy nhảy hoặc làm nũng bạn thì đó là những dấu hiệu cho thấy mèo nhà bạn đang gặp vấn đề gì đó về sức khỏe hoặc tâm lý. Trong trường hợp bé mèo bỏ ăn hoặc ăn ít, bạn có thể sẽ cần phải ép cho bé ăn (xem bên dưới). Tuy nhiên bạn cũng cần phải đưa bé mèo tới gặp bác sĩ thú y ngay để tránh trường hợp xấu. Để ép cho mèo ăn, bạn sẽ cần có ống nhỏ giọt hoặc ống tiêm. Trộn thức ăn đóng hộp dành cho mèo với loại sữa chuyên biệt thay thế cho sữa mèo mẹ, khuấy đều lên để tạo thành hỗn hợp sệt (sử dụng máy xay sinh tố để trộn được đều hơn). Đổ đầy thức ăn vào ống nhỏ giọt hoặc ống tiêm và đặt nó vào miệng của mèo con. Từ từ cho mèo con ăn từng chút một để mèo không bị nghẹn. Khối lượng ăn phụ thuộc vào trọng lượng của mèo, trong trường hợp này nên cho mèo con ăn ít không nên cho ăn quá nhiều. Chăm sóc thú y[caption id="attachment_604" align="alignnone" width="640"] Chăm sóc thú y[/caption] 1. Tẩy giun. Mèo con sẽ cần được tẩy giun ít nhất một lần và có thể hai lần. "Giun" thường là giun tròn hoặc giun kim. Chúng được truyền cho mèo nhỏ qua đường sữa mẹ. Bác sĩ thú y có thể cho mèo con của bạn một liều thuốc như Strongit để tiêu diệt những ký sinh trùng này khi mèo được 6 tuần tuổi. Điều này nên được theo dõi 2 tuần sau bằng liều thuốc thứ hai hoặc xét nghiệm phân để đảm bảo rằng tất cả các con giun đã bị giết. Nếu sau khi tẩy giun, phân của chú mèo của bạn bị nhão, có chất nhầy hoặc máu trong đó, hãy đem bé mèo tới gặp bác sĩ thú y ngay lập tức. Có nhiều loại ký sinh trùng đường ruột khác, chẳng hạn như Coccidia, có thể lây nhiễm cho mèo con. Chúng đòi hỏi các phương pháp điều trị khác nhau tùy thuộc vào ký sinh trùng. 2. Các xét nghiệm cho bệnh giảm bạch cầu và FIV. Nếu bạn không nuôi mèo trước đây, bạn có thể chưa bao giờ nghe nói về căn bệnh nguy hiểm này. Bệnh giảm bạch cầu và Virus suy giảm miễn dịch ở mèo (FIV- Xem chi tiết: tại đây) là những bệnh tấn công hệ thống miễn dịch, giống như HIV ở người. (Cả hai bệnh này đều không thể lây sang con người.) Nếu có thể, hãy xét nghiệm mèo mẹ hai loại bệnh này. Thông thường, mèo con sẽ không mắc một trong những bệnh này trừ khi mèo mẹ mắc bệnh. Nếu mèo mẹ không bị nhiễm bệnh, bạn có thể cho mèo con của bạn đi xét nghiệm giảm bạch cầu, đây là bệnh truyền nhiễm nhất trong hai bệnh. Bạn có thể phải đợi khoảng 6 tuần sau khi xét nghiệm FIV rồi mới được đón mèo con về nhà. Bơi vì xét nghiệm có thể cho kết quả dương tính giả nếu mèo con đã tiếp xúc với FIV thông qua mèo mẹ, nhưng không mắc bệnh. 3. Tiêm phòng FPV Mèo con cần được tiêm phòng bệnh này khi còn nhỏ. Vắc-xin FPV điển hình còn có thể phòng ngừa được cả virus đường hô hấp trên. Virus FPV là virus cực kì nghiêm trọng, thường gây tử vong, dễ lây truyền, vì vậy đừng trì hoãn việc tiêm vắc-xin quan trọng này. Mèo của bạn nên được tiêm mũi đầu tiên khi khoảng 8 tuần tuổi. Tiêm mũi nhắc lại thứ hai khoảng 3 đến 4 tuần. Sau này, mèo sẽ cần được tiêm nhắc lại mỗi năm một lần. 4. Tiêm phòng bệnh dại. Bệnh dại là một căn bệnh nghiêm trọng, gây tử vong, có thể tấn công bất kỳ động vật có vú nào, kể cả con người. Ở nhiều địa phương (bao gồm cả Maryland), theo luật pháp, bạn phải tiêm phòng cho thú cưng của mình bệnh dại. Mèo con của bạn nên tiêm vắc-xin bệnh dại đầu tiên khi bé được 4 tháng tuổi và tiêm nhắc lại để tăng cường vắc-xin một năm sau đó. Sau lần tiêm nhắc lại này, thì cứ ba năm tiêm nhắc lại vắc-xin một lần. LỜI KẾTNuôi một bé mèo sẽ giúp bạn có được những trải nghiệm tuyệt vời và sớm thôi, bé mèo của bạn sẽ trở thành một cô/chàng mèo xinh đẹp. Chăm sóc mèo con cẩn thận để chúng luôn cảm thấy vui vẻ và khỏe mạnh, bạn sẽ có được một người bạn nhiều lông 4 chân luôn mang niềm vui tới cho bạn trong nhiều năm tới. Nguồn: Monspet.com Bài viết này trích dịch từ: https://candyscats.rescuegroups.org/info/display?PageID=1101 https://petlifetoday.com/take-care-of-a-kitten/ Xem thêm: https://www.scoop.it/u/mon-s-pet Coi nguyên bài viết ở : Via https://monspet.com/cach-cham-soc-meo-con/ Sau đây là danh sách các bệnh thường gặp ở chó nhất, dễ bị phơi nhiễm tại các nơi tập trung nhiều chó. Có thể có những rủi ro cụ thể tại khu vực của bạn mà không được liệt kê dưới đây. Để biết thêm thông tin về các bệnh cụ thể trong khu vực bạn đang ở, hãy tham khảo ý kiến bác sĩ thú y gần đó. Bài gốc: https://monspet.com/benh-thuong-gap-o-cho/ Con người cũng có thể là tác nhân lây truyền một số bệnh (như ghẻ lở, nấm da, bệnh ho cũi chó - kennel cough và cúm chó) từ chó sang chó thông qua bàn chải, vòng cổ, giường, v.v. hoặc bằng cách vuốt ve hoặc xử lý một con chó bị nhiễm bệnh trước khi vuốt ve hoặc xử lý một con chó khác. 1. Bệnh Carré - bệnh sài sốt ở chó (Canine distemper)[caption id="attachment_575" align="alignnone" width="621"] Bệnh Carré - bệnh sài sốt ở chó (Canine distemper)[/caption] Bệnh Carré được gây ra bởi một loại virus rất dễ lây lan. Chó con và chó trưởng thành bị nhiễm bệnh thông qua các virus trong không khí hoặc trong dịch tiết đường hô hấp của chó bị nhiễm bệnh. Những con chó bị nhiễm bệnh thường bị chảy nước mắt, sốt, sổ mũi, ho, nôn mửa, tiêu chảy, co giật và tê liệt. Bệnh thường gây tử vong. Đây cũng là loại bệnh thường gặp ở chó dễ lây lan nhất. May mắn thay, có một loại vắc-xin hiệu quả để bảo vệ bé chó của bạn khỏi căn bệnh chết người này. Vắc-xin chữa bệnh Carré được xem là một trong các loại vắc-xin "chính" và được khuyên dùng cho mọi bé chó. Tham khảo chi tiết: https://monspet.com/benh-carre-o-cho/ 2. Bệnh Cúm (hoặc "cúm chó")[caption id="attachment_576" align="alignnone" width="617"] Bệnh Cúm (hoặc "cúm chó")[/caption] Cúm chó là do virus “cúm chó” gây ra. Đây là một bệnh tương đối mới ở chó. Bởi vì hầu hết những con chó chưa hề tiếp xúc với virus, hệ thống miễn dịch của chúng không thể phản ứng hoàn toàn với virus và nhiều trong số chúng sẽ bị nhiễm bệnh khi chúng bị phơi nhiễm. Cúm chó lây lan qua dịch tiết đường hô hấp, các vật thể bị ô nhiễm (bao gồm bề mặt, bát, vòng cổ và dây xích). Virus có thể tồn tại tới 48 giờ trên bề mặt, tối đa 24 giờ trên quần áo và tối đa 12 giờ trên tay người. Chó có thể bị nhiễm virus trước khi chúng có dấu hiệu bị bệnh, điều đó có nghĩa là một con chó khỏe mạnh rõ ràng vẫn có thể lây nhiễm cho những con chó khác. Chó bị bệnh sẽ ho, sốt và sổ mũi, đó là những dấu hiệu tương tự được quan sát thấy khi chó bị bệnh ho cũi chó (kennel cough). Có một loại vắc-xin cho bệnh cúm chó, nhưng tại thời điểm này, nó không được khuyến cáo cho mọi con chó. Bạn nên tham khảo ý kiến bác sĩ thú y để quyết định xem có nên tiêm vắc-xin cúm cho chó của bạn hay không. 3. Canine parvovirus - Bệnh parvovirus (virus parvo ở chó)[caption id="attachment_577" align="alignnone" width="651"] Nôn mửa khi nhiễm bệnh rất thường gặp ở chó - Canine Parvovirus[/caption] Bệnh Parvo gây ra bởi “parvovirus canine” loại 2. Loại virus này rất dễ lây lan và tấn công hệ thống đường tiêu hóa, gây sốt, nôn mửa, tiêu chảy và nghiêm trọng hơn sẽ có máu trong đó. Nó lây lan qua tiếp xúc trực tiếp giữa các con chó cũng như phân bị nhiễm trùng, bề mặt, bát, vòng cổ, dây xích, thiết bị, và bàn tay và quần áo của con người. Nó cũng có thể tồn tại trong đất trong nhiều năm, khiến virus khó tiêu diệt. Điều trị parvo có thể rất tốn kém và nhiều con chó chết vì parvo mặc dù đã được điều trị tích cực. Đây cũng là loại bệnh thường gặp ở chó rất nguy hiểm May mắn thay, có một loại vắc-xin cho parvo. Nó được coi là vắc-xin "chính" và được khuyên dùng cho mọi con chó. Tham khảo chi tiết: https://monspet.com/virus-parvo-o-cho/ 4. Ký sinh trùng bên ngoài (ve, bọ chét và ghẻ lở)[caption id="attachment_578" align="alignnone" width="703"] Ký sinh trùng bên ngoài[/caption] Ký sinh trùng bên ngoài, chẳng hạn như ve, bọ chét và ghẻ lở, là những vấn đề khá phổ biến ở chó. Bọ ve từ môi trường, bọ chét được lây từ những con chó khác và môi trường, ghẻ lở lây từ những con chó khác khi tiếp xúc. Bọ ve có thể truyền bệnh (xem các bệnh do ve gây ra bên dưới). Bọ chét có thể truyền một số loại sán dây cũng như một số bệnh. Có nhiều sản phẩm đã được phê duyệt hiện đang có sẵn để ngăn ngừa và điều trị ký sinh trùng bên ngoài trên chó. Hãy tham khảo ý kiến của bác sĩ thú y về sản phẩm tốt nhất cho các bé chó của bạn. Bọ ve Cheyletiella gây ra "gàu - walking dandruff" trên chó (ngứa và bong da trên thân chó). Chúng lây lan từ chó sang chó khi tiếp xúc trực tiếp và có thể cần điều trị tích cực hơn bọ chét. 5. Ngộ độc phân bón và thuốc trừ sâu[caption id="attachment_579" align="alignnone" width="604"] Nhiễm độc do phân bón[/caption] Một số phân bón và thuốc trừ sâu có thể gây độc cho chó. Tránh để thú cưng của bạn đi bộ, chạy, chơi hoặc đi lang thang trong các khu vực gần đây đã được xử lý bằng phân bón hoặc thuốc trừ sâu. 6. Nhiễm nấm (blastomycosis, histoplasmosis, cryptococcosis, coccidioidomycosis, v.v.)[caption id="attachment_580" align="alignnone" width="630"] Nhiễm nấm - Bệnh thường gặp ở chó[/caption] Các sinh vật nấm trong đất có thể lây nhiễm cho chó khi chúng ăn hoặc đánh hơi đất bị ô nhiễm. Chó cũng có thể bị nhiễm qua da, đặc biệt là qua vết thương ngoài da. Các loại nấm được nhìn thấy khác nhau trên khắp Hoa Kỳ: Histoplasmosis phổ biến hơn ở miền Đông và miền Trung Hoa Kỳ; Blastomycosis phổ biến hơn ở khu vực Đông Nam, Nam Trung Bộ và Trung Tây; Cryptococcosis phổ biến hơn ở khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương; và Coccidioidomycosis phổ biến hơn ở Tây Nam Hoa Kỳ. Histoplasmosis có thể lây lan qua phân chim hoặc dơi. Nói chung, nấm lây nhiễm vào cơ thể qua đường hô hấp và gây sốt, ho, bơ phờ và các dấu hiệu giống như cúm hoặc viêm phổi. Nếu ăn phải, sẽ bị các vấn đề về tiêu hóa (ví dụ: đau bụng, tiêu chảy). Những con chó bị ức chế miễn dịch (những con chó có hệ thống miễn dịch bị suy yếu do bệnh hoặc một số loại thuốc) có nhiều khả năng bị nhiễm các loại nấm này và phát triển bệnh. 7. Nhiễm Giun tim (Heartworms)[caption id="attachment_581" align="alignnone" width="615"] Nhiễm giun tim[/caption] Giun tim lây lan bởi muỗi và có thể gây ho, bơ phờ, khó thở, bệnh tim và tử vong. May mắn thay, có nhiều sản phẩm được phê duyệt để ngăn ngừa nhiễm giun tim. Tham khảo ý kiến bác sĩ thú y của bạn về sản phẩm tốt nhất cho bé chó của bạn. 8. Say nắng[caption id="attachment_582" align="alignnone" width="626"] Say nắng ở chó[/caption] Say nắng là một rủi ro lớn trong thời tiết ấm áp và nóng. Hãy nhớ rằng chó của bạn luôn có lớp lông trên người và chúng thường có nhiệt độ cở thể ấm hơn bạn. Nhiệt độ dường như chỉ hơi ấm đối với người nhưng có thể quá nóng đối với một con chó. Thêm vào đó là thực tế là những con chó khi gặp nhau thường hoạt động và chơi đùa hết mức, và sức nóng của thời tiết có thể trở nên nguy hiểm cho chó của bạn. Không bao giờ để thú cưng của bạn trong xe vào những ngày ấm áp. Ngay cả một ngày 70 ° F cũng có thể quá nóng trong xe hơi. Các giống chó mũi ngắn, chẳng hạn như pugs, Boston Terrier, boxer, bulinois, v.v ... dễ bị say nắng và khó thở hơn vì chúng không thở hổn hển hiệu quả như những giống chó có mũi dài bình thường. Các dấu hiệu say nắng bao gồm thở hổn hển và chảy nước dãi quá mức, lo lắng, yếu đuối, màu nướu bất thường (màu đỏ đậm hơn hoặc thậm chí màu tím), và cuối cùng là tử vong. Bất kỳ con chó nào có dấu hiệu say nắng nên được đưa ngay đến một khu vực có bóng mát và làm mát bằng khăn ướt, lạnh được vắt khô và thấm ướt lại sau mỗi vài phút. Đổ nước mát lên trên cơ thể chó và nhanh chóng lau sạch nó (để nước hấp thụ nhiệt của da và ngay lập tức bị lâu khô) cũng có thể giúp ích. Đưa chó đến bác sĩ thú y ngay lập tức, vì say nắng có thể nhanh chóng trở nên nguy hiểm. 9. Bị chấn thương[caption id="attachment_583" align="alignnone" width="605"] Chấn thương[/caption] Những con chó không quen nhau hay trái tính nhau thường có nguy cơ xung đột và gây thương tích. Vết thương do cắn phải được xử lý ngay lập tức bởi bác sĩ thú y và cần nỗ lực để xác định tình trạng tiêm phòng bệnh dại của chó cắn. Những con chó thừa cân hoặc những con chó quen với lối sống ít vận động hơn nên được khuyến khích để trở nên năng động hơn, nhưng hoạt động quá mức có thể khiến chúng có nguy cơ bị thương ở khớp, xương hoặc cơ bắp. Nếu chó của bạn thừa cân và / hoặc bạn có kế hoạch tăng mức độ hoạt động của nó, hãy tham khảo ý kiến bác sĩ thú y của bạn về kế hoạch tốt nhất để chó của bạn hoạt động với ít rủi ro bị thương nhất. 10. Ký sinh trùng đường ruột[caption id="attachment_584" align="alignnone" width="612"] Ký sinh trùng đường ruột[/caption] Chó Boxer uống nước hồ có chứa Ký sinh trùng đường ruột như giun tròn, giun móc, giun sán và sán dây đẻ trứng được truyền vào phân chó và lây nhiễm cho những con chó khác khi chúng ăn đất bị nhiễm khuẩn, liếm lông hoặc móng chân bị nhiễm khuẩn. Sán dây lây lan khi chó ăn bọ chét, chấy hoặc động vật gặm nhấm bị nhiễm sán dây. Những con giun này có thể gây suy dinh dưỡng (vì chúng ăn các chất dinh dưỡng của thức ăn đang được tiêu hóa) và tiêu chảy, và giun móc có thể gây mất máu. Có rất nhiều sản phẩm hiện đang có sẵn để điều trị giun, và bạn nên tham khảo ý kiến bác sĩ thú y để biết các sản phẩm phù hợp cho vật nuôi của bạn. Coccidia và Giardia là những ký sinh trùng đơn bào gây tổn thương niêm mạc ruột. Chó có thể bị nhiễm coccidia bằng cách ăn đất hoặc liếm bàn chân, lông bị nhiễm khuẩn. Chó con có nguy cơ nhiễm loại bệnh này cao nhất. 11. Kennel cough (Bệnh ho cũi chó)[caption id="attachment_585" align="alignnone" width="622"] Bệnh Kennel cough (Bệnh ho cũi chó)[/caption] Bệnh ho cũi chó có thể do sự kết hợp giữa virus và vi khuẩn. Nó rất dễ lây lan và bé chó của bạn có thể bị nhiễm bệnh nếu tiếp xúc với một con chó đã bị nhiễm bệnh khác. Những con chó bị ho cũi chó có thể không bị bệnh trong giai đoạn đầu của bệnh nhưng chúng vẫn có thể lây nhiễm cho những con chó khác. Thông thường, khi nhiễm loại bệnh thường gặp ở chó này sẽ bị sổ mũi, khô mũi và ho khan. Có vắc-xin cho bệnh ho cũi chó, nhưng không phải con chó nào cũng cần tiêm vắc-xin. Tham khảo ý kiến bác sĩ thú y của bạn về việc liệu vắc-xin cho bệnh ho cũi chó có phù hợp với bé chó của bạn hay không. 12. Leptospirosis (Bệnh vàng da)[caption id="attachment_586" align="alignnone" width="601"] Nhiễm bệnh Leptosprirosis qua nước uống[/caption] Leptospirosis được gây ra bởi các loài vi khuẩn Leptospira. Vi khuẩn được thải ra trong nước tiểu của động vật bị nhiễm bệnh, động vật và con người thường bị nhiễm bệnh do uống nước, đất hoặc thực phẩm bị ô nhiễm. Chó bị nhiễm Leptospira có thể bị sốt, yếu cơ, nôn mửa, bơ phờ, đau bụng và suy thận hoặc gan. Hiện đã có vắc-xin cho bệnh leptospirosis, hãy tham khảo ý kiến bác sĩ thú y của bạn về việc liệu vắc-xin này có phù hợp với chó của bạn hay không. Một số vắc-xin phòng bệnh Carré bao gồm luôn cả vắc-xin phòng Leptospira. 13. Bệnh dại ở chó[caption id="attachment_587" align="alignnone" width="600"] Bệnh dại ở chó[/caption] Bất kỳ động vật có vú nào cũng có khả năng bị nhiễm virus gây bệnh dại. Hầu hết các công viên cho phép chó đi vào hoặc các nơi cho phép chó tụ tập nhiều đều yêu cầu bằng chứng tiêm phòng bệnh dại, nhưng một số thì không. Bệnh dại là do virus dại gây ra và gây tử vong 100% ở động vật khi chúng bắt đầu có dấu hiệu bệnh. Virus lây lan qua nước bọt, do vết cắn của động vật bị nhiễm bệnh hoặc do nước bọt làm nhiễm trùng vết thương ngoài da. Ngoài ra, bất kỳ tiếp xúc với động vật hoang dã (bao gồm cả dơi) có thể gây ra nguy cơ nhiễm bệnh dại. Gấu trúc, chồn hôi và các động vật hoang dã khác có thể mang virus dại và có thể có mặt ở những khu vực có chó tập trung đông. May mắn thay, nhiễm loại bệnh thường gặp ở chó này có thể phòng ngừa được bằng cách tiêm phòng. Nhiều chính quyền địa phương và tiểu bang yêu cầu tiêm phòng dại cho chó thường xuyên. 14. Rủi ro động vật hoang dã khu vực và động vật hoang.[caption id="attachment_588" align="alignnone" width="603"] Nhiễm bệnh do tiếp xúc động vật hoang dã[/caption] Việc cho động vật hoang dã với chó sống chung với nhau có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh, chẳng hạn như bệnh dại và bệnh dịch hạch, cũng như nguy cơ chấn thương. Ở một số khu vực của Hoa Kỳ, cầy thảo nguyên (sóc chó) thường xâm chiếm các công viên của chó. Cầy thảo nguyên mang bọ chét có thể mang vi khuẩn gây bệnh dịch hạch. Chồn hôi, gấu trúc, cáo, mèo hoang và lợn và các động vật hoang dã khác cũng có thể mang bệnh dại và các bệnh khác có thể lây nhiễm cho chó. Chó hoang có nguy cơ mắc bệnh và bị chấn thương. 15. Nhiễm Giun đũa (Ringworm)[caption id="attachment_589" align="alignnone" width="611"] Ringworm là bệnh ngoài da[/caption] Mặc dù tên của nó cho thấy nó là một loại giun, nhưng giun đũa thực sự là do nhiễm nấm trên da. Nó có thể lây lan qua tiếp xúc với một con chó bị nhiễm bệnh, giường của chó hoặc một cái gì đó đã tiếp xúc với con chó bị nhiễm bệnh. Nấm cũng có thể tồn tại trong đất. Bệnh này được gọi là Giun đũa là vì nó thường gây ra các mảng rụng lông hình tròn. Một số con chó sẽ gãi quá mức các vị trí, trong khi những con khác có thể không bị ngứa. Nhiều con chó sẽ phục hồi mà không cần điều trị, nhưng chúng thường được điều trị để ngăn chúng lây nhiễm sang những con chó khác hoặc cho người. 16. Các bệnh thường gặp ở chó do ve gây ra (hemobartonellosis, Babiosisis, ehrlichiosis, bệnh rickettsia, bệnh Lyme và các bệnh khác)[caption id="attachment_590" align="alignnone" width="618"] Bệnh gây ra bởi rận là rất phổ biến ở chó[/caption] Một loạt các bệnh có thể lây nhiễm cho chó được lây lan qua ve, bao gồm cả bệnh Lyme và nhiều bệnh khác. Một số bệnh phổ biến hơn ở các khu vực cụ thể của Hoa Kỳ. Những bệnh này có thể gây thiếu máu (mất máu), yếu ớt, yếu đuối, bơ phờ, suy nội tạng và thậm chí tử vong. Cách tốt nhất để ngăn ngừa các bệnh này là ngăn ngừa bọ ve cắn. Có nhiều sản phẩm có sẵn để giảm bọ ve và diệt ve trên chó; hãy tham khảo ý kiến bác sĩ thú y về sản phẩm tốt nhất cho chó của bạn. Nên kiểm tra cơ thể của chó để xem có xuất hiện ve hay không ngay sau khi chó của bạn vừa tiếp xúc với nhiều con chó khác bên ngoài và loại bỏ ve càng sớm càng tốt. 17. Bệnh do Cây độc[caption id="attachment_591" align="alignnone" width="612"] Trúng độc khi ăn phải cây độc[/caption] Cây độc hại có thể gây ra một loạt các bệnh. Một số cây cảnh có thể rất độc cho động vật. Vỏ cây ca cao cũng gây độc cho chó. Để biết thêm thông tin về các loài thực vật độc hại, hãy truy cập trang web của Trung tâm kiểm soát chất độc động vật của ASPCA (Website: tại đây) LỜI KẾTQua bài viết trích dịch từ nguồn đáng tin cậy này, Monspet cũng phần nào giúp bạn hiểu rõ hơn về những loại bệnh thường gặp ở chó, cũng như cách xử lý, phòng ngừa. Từ đó giúp bạn dễ dàng hơn trong việc phòng bệnh hoặc phát hiện sớm nhất để chữa trị kịp thời cho chú cún của mình. Nguồn: monspet.com Bài viết này dịch từ: https://www.avma.org/public/PetCare/Pages/Disease-Risks-for-Dogs.aspx (Cung cấp bởi AVMA tổ chức thú y phi lợi nhuận có trụ sở tại Schaumburg, quận Cook, tiểu bang Illinois, Hoa Kỳ) Coi nguyên bài viết ở : Via https://monspet.com/benh-thuong-gap-o-cho/ Virus parvo ở chó (CPV) là một nguyên nhân rất dễ lây lan và tương đối phổ biến của bệnh GI (miêu tả sự tăng đường huyết sau khi ăn thực phẩm giàu tinh bột) cấp tính truyền nhiễm ở chó nhỏ. Mặc dù không rõ nguồn gốc chính xác của nó, nhưng nó được cho là phát sinh từ virus panleukopenia của mèo hoặc một loại parvovirus có liên quan của động vật không thuần hóa. Đây là một loại virus DNA sợi đơn, không có vỏ bọc, kháng lại nhiều chất tẩy rửa và khử trùng thông thường, cũng như thay đổi nhiệt độ và độ pH. Virus CPV truyền nhiễm có thể tồn tại trong nhà ở nhiệt độ phòng trong ít nhất 2 tháng; còn ở ngoài trời, nếu được bảo vệ khỏi ánh sáng mặt trời và hút ẩm, nó có thể tồn tại trong nhiều tháng và có thể nhiều năm. Ở Bắc Mỹ, bệnh lâm sàng chủ yếu là do CPV-2b; tuy nhiên, có 1 chủng virus khác là CPV-2c, một chủng mới hơn và có tính độc hại tương đương, virus này ngày càng phổ biến và đã được xác định có ít nhất ở 15 tiểu bang bên Mỹ. Cho đến nay, vẫn không có mối liên quan nào được xác định giữa chủng Virus Parvo và mức độ nghiêm trọng của bệnh lâm sàng. Bài gốc: https://monspet.com/virus-parvo-o-cho/ Những bé chó con (6 tuần đến 6 tháng tuổi) chưa được tiêm phòng hoặc chưa được tiêm phòng đầy đủ là những đối tượng dễ mắc bệnh nhất. Rottweilers (hay chó Rốt), Doberman Pinschers, American Pit Bull Terrier (gọi tắt là Pit Bull), English Springer Spaniels và German Shepherds (chó chăn cừu Đức) đã được mô tả là những giống chó có nguy cơ mắc bệnh cao hơn. Giả sử chó con được bú đủ sữa non từ mẹ, chúng sẽ có kháng thể CPV và được bảo vệ khỏi nhiễm trùng trong vài tuần đầu tiên của cuộc đời; tuy nhiên, tính mẫn cảm với nhiễm trùng tăng lên khi các kháng thể thu được từ chó mẹ suy yếu đi. Căng thẳng (ví dụ: từ cai sữa, sống ở nơi quá đông đúc, suy dinh dưỡng, v.v.), ký sinh trùng đường ruột đồng thời hoặc nhiễm mầm bệnh đường ruột (ví dụ: Clostridium spp, Campylobacter spp, Salmonella spp, Giardia spp, coronavirus) có liên quan đến bệnh lâm sàng nặng hơn. Trong số những con chó > 6 tháng tuổi, những con chó đực chưa bị thiến có nhiều khả năng bị viêm ruột CPV hơn những con chó cái chưa bị thiến. [caption id="attachment_555" align="alignnone" width="684"] Hình CPV[/caption] Virus parvo được thải ra trong phân của những con chó bị nhiễm bệnh trong vòng 4 - 5 ngày tiếp xúc (thường là trước khi các dấu hiệu lâm sàng phát triển), trong suốt thời gian bị bệnh và trong khoảng 10 ngày sau khi phục hồi lâm sàng. Nhiễm trùng có được thông qua tiếp xúc trực tiếp bằng miệng hoặc mũi với phân có chứa virus hoặc gián tiếp thông qua tiếp xúc với vật bị nhiễm virus (ví dụ: môi trường, nhân viên, thiết bị). Sự nhân lên của virus xảy ra ban đầu trong mô bạch huyết của họng miệng, với bệnh toàn thân dẫn đến sự lan truyền máu sau đó. Canine Parvovirus ưu tiên lây nhiễm và phá hủy các tế bào phân chia nhanh chóng của biểu mô tiểu nang ruột non, mô lympho và tủy xương. Sự phá hủy biểu mô tiểu nang đường ruột dẫn đến hoại tử biểu mô, teo lông nhung, khả năng hấp thụ bị suy giảm và chức năng hàng rào ruột bị phá vỡ, có khả năng dịch chuyển vi khuẩn và nhiễm khuẩn huyết. Giảm hạch bạch huyết và giảm bạch cầu trung tính phát triển thứ phát sau sự phá hủy của các tế bào gốc tạo máu trong các mô tủy xương và tế bào lympho (ví dụ: tuyến ức, hạch bạch huyết, vv) và bị làm trầm trọng thêm bởi nhu cầu tăng tế bào bạch cầu toàn thân. Nhiễm trùng trong tử cung hoặc ở những con chó < 8 tuần tuổi hoặc được sinh ra từ chó mẹ không được tiêm ngừa sẽ không có kháng thể tự nhiên có thể dẫn đến nhiễm trùng cơ tim, hoại tử và viêm cơ tim. Viêm cơ tim, biểu hiện là suy tim cấp tính, suy tim tiến triển, có thể có biểu hiện hoặc không có dấu hiệu viêm ruột. Tuy nhiên, viêm cơ tim CPV-2 ít xảy ra, bởi vì hầu hết các con chó cái đều có kháng thể Virus Parvo từ tiêm chủng hoặc phơi nhiễm tự nhiên. Biểu hiện lâm sàngCác dấu hiệu lâm sàng của viêm ruột do parvovirus thường tiến triển trong vòng 5 - 7 sau khi nhiễm bệnh nhưng có thể dao động từ 2 - 14 ngày. Các dấu hiệu lâm sàng ban đầu có thể không cụ thể (ví dụ: thờ ơ, chán ăn, sốt) sau đó tiến triển thành nôn mửa và xuất huyết ruột non trong vòng 24 - 48 giờ. Kết quả kiểm tra thể chất có thể bao gồm trầm cảm, sốt, mất nước và các vòng ruột bị giãn và chứa đầy chất dịch. Khi đau bụng dưới nên kiểm tra, xét nghiệm thêm để đảm bảo loại trừ các biến chứng tiềm ẩn khác. Các động vật bị ảnh hưởng nghiêm trọng có thể bị suy sụp với thời gian làm đầy mao mạch trở lại kéo dài, chất lượng mạch kém, nhịp tim nhanh và các dấu hiệu hạ thân nhiệt có thể dẫn tới sốc nhiễm trùng. Mặc dù leukoencephalomalacia liên quan đến CPV đã được báo cáo, các dấu hiệu hệ thần kinh trung ương (CNS - central nervous system) thường được cho là do hạ đường huyết, nhiễm trùng huyết, hoặc sự bất thường của axit-bazơ và điện giải. Nhiễm trùng không có biểu hiện (inapparent) hoặc cận lâm sàng (subclinical) là phổ biến. [caption id="attachment_554" align="alignnone" width="647"] Biểu hiện Virus Parvo ở chó[/caption] Leukoencephalomalacia: Một loại bệnh não chủ yếu ảnh hưởng đến chất trắng (white matter) của não. Chất trắng chịu trách nhiệm chính cho việc đảm bảo giao tiếp giữa các phần khác nhau của não và với mô não xám. Chất trắng được biết đến với việc duy trì các hành động không tự nguyện của cơ thể, bao gồm nhịp thở, nhịp tim, điều chỉnh nhiệt độ cơ thể và huyết áp. Sự phát triển của leukoencephalomalacia có thể dẫn đến suy giảm bất kỳ chức năng nào trong số này. Các tổn thương do Virus ParvoTổn thương hoại tử có thể bao gồm một thành ruột dày và biến đổi màu: nước, chất nhầy, hoặc xuất huyết ruột; phù và tắc nghẽn các hạch bạch huyết bụng và ngực; teo tuyến ức; và trong trường hợp viêm cơ tim CPV, sẽ xuất hiện các đường sọc nhợt nhạt trong cơ tim. Về mặt mô học, các tổn thương đường ruột được biểu thị bởi các hoại tử tiêu điểm của biểu mô tiểu nang, mất cấu trúc tiểu nang, cùn lông nhung (villous) và bong tróc da. [caption id="attachment_559" align="alignnone" width="681"] Tổn thương ruột gây nông dịch vàng[/caption] Sự suy giảm của các mô bạch huyết và các tế bào lympho vỏ não (Peyer's patches – nang bạch huyết trong màng nhầy lót ruột, các hạch bạch huyết ngoại vi, các hạch bạch huyết mạc treo ruột, tuyến ức, lá lách) và giảm sản tủy xương cũng được nhìn thấy. Phù phổi, viêm phế nang và vi khuẩn phổi và gan có thể được nhìn thấy ở những con chó chết vì biến chứng hội chứng suy hô hấp cấp tính, hội chứng đáp ứng viêm toàn thân (systemic inflammatory response syndrome), nhiễm độc máu hoặc nhiễm trùng máu. Chẩn đoánViêm ruột do Virus Parvo nên được nghi ngờ nhiễm ở bất kỳ chó con nào chưa được tiêm phòng hoặc tiêm phòng chưa đầy đủ khi xuất hiện các dấu hiệu lâm sàng liên quan, đặc biệt là những bé mới được mua về hoặc đang sống trong các trung tâm cứu hộ và trại nhân giống. Trong quá trình phát bệnh, hầu hết những con chó bị giảm bạch cầu từ trung bình đến nặng, biểu hiện là giảm hạch bạch huyết và giảm bạch cầu trung tính. Giảm bạch cầu, giảm hạch bạch huyết và không có phản ứng bạch cầu trung tính trong vòng 24 giờ sau khi bắt đầu điều trị có thể dẫn tới các tiên lượng xấu. Prerenal azotemia – giảm lưu lượng máu đến thận (Chi tiết: tại đây), hạ glucose máu (mất protein chỉ số đường huyết), hạ natri máu, hạ kali máu, hạ canxi máu và hạ đường huyết (do dự trữ glycogen không đầy đủ ở chó con và / hoặc nhiễm trùng huyết, có thể là chỉ số tiên lượng kém) và tăng hoạt động của men gan có thể được ghi nhận trong hồ sơ sinh hóa huyết thanh. ELISAs dạng thương mại để phát hiện kháng nguyên trong phân hiện đang có sẵn và được sử dụng rộng rãi vì có độ nhạy và tính đặc hiệu tốt đến tuyệt vời, ngay cả đối với chủng CPV-2c đã tiến hóa gần đây. Tất cả các động vật có dấu hiệu lâm sàng liên quan nên được kiểm tra ngay lập tức, vì vậy có thể bắt đầu áp dụng các quy trình cách ly thích hợp. Hầu hết những con chó bị bệnh lâm sàng đều thải ra một lượng lớn virus trong phân. Tuy nhiên, kết quả âm tính giả có thể được phát hiện sớm trong quá trình bệnh (trước khi phát tán virus ở mức cao nhất), do hiệu ứng pha loãng (dilutional effect) của bệnh tiêu chảy nặng hoặc sau khi giảm thải virus nhanh chóng có xu hướng xảy ra trong vòng 10 - 12 ngày nhiễm trùng. Kết quả dương tính giả có thể được nhìn thấy trong vòng 4 - 10 ngày sau khi tiêm ngừa bằng vắc-xin CPV sống được điều chỉnh (modified-live CPV vaccine). Các cách khác để phát hiện kháng nguyên CPV trong phân bao gồm xét nghiệm PCR, kính hiển vi điện tử và phân lập virus. Huyết thanh chuẩn đoán (Serodiagnosis) của nhiễm trùng bệnh CPV đòi hỏi phải chứng minh sự gia tăng 4 lần về hàm lượng huyết thanh IgG trong suốt thời gian 14 ngày hoặc phát hiện các kháng thể IgM trong trường hợp không tiêm vắc-xin gần đây (trong vòng 4 tuần). ** Modified-live vaccine: vắc-xin sống được điều chỉnh chứa toàn bộ mầm bệnh đã bị thay đổi (suy giảm) sao cho chúng không thể gây bệnh lâm sàng nhưng vẫn có thể lây nhiễm và nhân lên trong động vật. ** IgG và IgM: https://vi.wikipedia.org/ ** ELISAs: https://vi.wikipedia.org/wiki/ELISA ** Xét nghiệm PCR: https://www.prrs.com/vi/prrs/diagnostics/visurs-pcr/ Điều trị viêm ruột do Virus Parvo Các mục tiêu chính của điều trị viêm ruột CPV bao gồm phục hồi chất dịch, chất điện giải, và các bất thường về chuyển hóa và ngăn ngừa nhiễm trùng thứ cấp do vi khuẩn. Trong trường hợp không có nôn mửa đáng kể, các giải pháp điện giải bằng đường uống có thể được thực hiện. Việc áp dụng phương pháp tiêm dưới da dung dịch điện phân cân bằng đẳng trương (isotonic balanced electrolyte solution) có thể đủ để điều chỉnh thiếu hụt chất lỏng nhẹ (<5%) nhưng không đủ cho chó bị mất nước từ trung bình đến nặng. Hầu hết những con chó sẽ được hưởng lợi từ liệu pháp truyền dịch tĩnh mạch với một dung dịch điện phân cân bằng. Chữa trị việc mất nước là thay thế tổn thất chất dịch đang diễn ra và cung cấp duy trì nhu cầu chất dịch là điều cần thiết để điều trị một cách hiệu quả. Chó phải được theo dõi chặt chẽ việc hạ kali máu và hạ đường huyết. Nếu nồng độ điện giải và đường huyết trong huyết thanh không thể được theo dõi thường xuyên, thì việc bổ sung theo kinh nghiệm các chất dịch tĩnh mạch bằng kali (kali clorua 20 - 40 mEq/L) và dextrose (2,5% - 5%) là phù hợp. ** Dextrose: https://hellobacsi.com/thuoc/dextrose/ [caption id="attachment_556" align="alignnone" width="675"] Điều trị Virus Parvo ở chó[/caption] Nếu mất protein GI nghiêm trọng (albumin <20 g/L, tổng protein <40 g/L, bằng chứng là phù ngoại biên (peripheral edema), cổ trướng (ascites), tràn dịch màng phổi, v.v.), nên xem xét liệu pháp hệ keo (colloid therapy). Hệ keo không có protein (ví dụ: pentastarch, hetastarch) có thể được dùng trong tiêm Bolus (5 mL/kg, tối đa 20 mL/kg) trong ít nhất 15 phút. Phần còn lại của liều tối đa 20 ml/kg có thể được dùng dưới dạng tiêm truyền tốc độ không đổi trong suốt 24 giờ, và khối lượng tinh thể (crystalloids) được sử dụng giảm 40% đến 60%. Ngoài ra, truyền huyết tương tươi đông lạnh có thể thay thế một phần huyết thanh albumin trong khi cung cấp các chất ức chế huyết thanh protease để chống lại phản ứng viêm toàn thân. Không có bằng chứng để hỗ trợ việc sử dụng huyết thanh từ những con chó được phục hồi từ viêm ruột CPV (huyết thanh dưỡng hoặc huyết thanh tăng miễn dịch) như một biện pháp tiêm chủng thụ động. ** GI: https://vi.wikipedia.org/ ** Albumin: https://vi.wikipedia.org/wiki/Albumin ** pentastarch: https://nhathuoclongchau.com/thuoc-goc/pentastarch ** hetastarch: https://nhathuoclongchau.com/thuoc-goc/hydroxyethyl-starch ** protease: https://vi.wikipedia.org/wiki/Protease Thuốc kháng sinh được chỉ định vì nguy cơ dịch chuyển vi khuẩn qua biểu mô ruột bị phá vỡ và khả năng giảm bạch cầu trung tính đồng thời. Một loại kháng sinh β-lactam (ví dụ: ampicillin hoặc cefazolin [22 mg/kg, IV - tiêm tĩnh mạch, 3 lần 1 ngày]) sẽ cung cấp lớp bảo vệ thích hợp cho gram dương (gram-positive) và hô hấp kỵ khí (anaerobic). Đối với các dấu hiệu lâm sàng nghiêm trọng và/hoặc giảm bạch cầu rõ rệt, thêm vào lớp bảo vệ gram âm (gram-negative) (ví dụ: enrofloxacin [5 mg/kg/ngày, IM - tiêm bắp hoặc IV - tiêm tĩnh mạch] hoặc gentamicin [6 mg/kg/ngày, tiêm tĩnh mạch]) được chỉ định. Không nên dùng kháng sinh Aminoglycoside cho đến khi sự mất nước được chữa trị và liệu pháp chất lỏng được củng cố. Enrofloxacin có liên quan đến tổn thương sụn khớp ở chó đang ở độ tuổi phát triển nhanh từ 2 – 8 tháng tuổi và nên được ngưng sử dụng nếu đau khớp hoặc sưng khớp vẫn tiến triển. Các cephalosporin thế hệ thứ hai hoặc thứ ba (ví dụ: cefoxitin, ceftazidime, cefovecin, các loại khác…) cũng có thể được xem xét vì sự phân bổ hoạt động tương đối rộng của chúng để chống lại vi khuẩn gram dương và gram âm. ** Enrofloxacin: https://vi.wikipedia.org/wiki/Enrofloxacin ** Cephalosporin: https://vi.wikipedia.org/wiki/Cephalosporin Sử dụng thuốc chống nôn được chỉ định nếu như tình trạng nôn kéo dài, gây mất nước và bất thường về điện giải, hoặc hạn chế uống thuốc và hỗ trợ dinh dưỡng. Thuốc đối kháng α-Adrenergic (ví dụ: prochlorperazine, 0,1 - 0,05 mg/kg, SC (tiêm dưới da), 3 lần 1 ngày) có thể làm giảm huyết áp ở động vật bị giảm lưu lượng máu, trái lại các tác nhân prokinetic (ví dụ: metoclopramide, 0,3 mg/kg, PO (đường miệng) hoặc SC (tiêm dưới da), 3 lần 1 ngày, hoặc 1 - 2 mg/kg/ngày dưới dạng tiêm truyền tốc độ không đổi) có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh lồng ruột (intussusception); việc sử dụng một trong hai tác nhân trên nên được hạn chế ở những con chó đang được cấp nước lại và được theo dõi thích hợp. Ở những con chó bị viêm ruột CPV, maropitant (1 mg/kg/ngày, tiêm tĩnh mạch) và ondansetron (0,5 mg/kg, tiêm tĩnh mạch, 3 lần 1 ngày) dường như có hiệu quả tương đương trong việc kiểm soát nôn mửa, mặc dù maropitant có thể cải thiện khả năng duy trì trọng lượng cơ thể trong thời gian bị bệnh. Tuy nhiên, mặc dù đã dùng thuốc chống nôn nhưng triệu chứng nôn vẫn có thể kéo dài. Thuốc trị tiêu chảy không được khuyến cáo, vì việc giữ lại các chất trong ruột ở bên trong ruột đã bị tổn thương làm tăng nguy cơ dịch chuyển vi khuẩn (bacterial translocation) và biến chứng toàn thân. Một phương pháp thành công đã được mô tả trong điều trị ngoại trú cho chó viêm ruột nhiễm parvovirus, bao gồm maropitant (1 mg/kg/ngày, tiêm dưới da), cefovecin (8 mg/kg, tiêm dưới da, mỗi 14 ngày) và dịch tinh thể SC (tiêm dưới da) (3 lần 1 ngày). ** α-Adrenergic: https://hellobacsi.com/ ** Prokinetic: https://vi.birmiss.com/prokinetics-no-la-gi-prokinetics-cua-the-he-moi-list/ ** Maropitant: https://nhathuoclongchau.com/thuoc-goc/maropitant Các khuyến nghị trước đây về quản lý dinh dưỡng của bệnh viêm ruột CPV bao gồm việc giữ lại thức ăn và nước cho đến khi hết triệu chứng nôn. Tuy nhiên, bằng chứng cho thấy cung cấp sớm chất dinh dưỡng cho đường ruột có liên quan đến cải thiện lâm sàng sớm hơn, tăng cân và cải thiện chức năng hàng rào ruột. Đối với chó có triệu chứng biếng ăn, đặt ống thông từ mũi đến dạ dày để cho ăn liên tục theo chế độ ăn lỏng (liquid diet) đã chuẩn bị (ví dụ: Clinicare®, hoặc pha loãng, chế độ ăn đóng hộp trộn lẫn) nên được thực hiện trong vòng 12 giờ sau khi nhập viện. Một khi triệu chứng nôn tạm thời yên ổn trong vòng 12 - 24 giờ, nên áp dụng lại dần dần chế độ ăn nước, vị nhạt, ít chất béo, đồ ăn tự làm, hoặc đồ ăn đóng hộp dễ tiêu hóa (ví dụ: thịt gà luộc hoặc phô mai tươi ít béo và gạo). Dinh dưỡng ngoài đường tiêu hóa (parenteral nutrition) một phần hoặc toàn bộ được dành riêng cho những con chó chán ăn >3 ngày do không thể ăn qua đường ruột. ** Parenteral nutrition: là quá trình đưa dinh dưỡng vào cơ thể bằng đường tĩnh mạch, thay cho việc ăn uống thông thường. Oseltamivir là một tác nhân chống virus, thường được sử dụng để điều trị nhiễm virus cúm ở người. Trong một nghiên cứu được công bố duy nhất về viêm ruột CPV xảy ra tự nhiên ở chó, điều trị bằng oseltamivir (2 mg/kg, PO (đường miệng), 2 lần mỗi ngày trong vòng 5 ngày) không làm giảm thời gian nằm viện, mức độ nghiêm trọng của bệnh lâm sàng hoặc thậm chí tử vong. Tuy nhiên, những con chó được điều trị không trải qua việc sụt cân hoặc giảm số lượng WBC (White Blood Cell) - số lượng bạch cầu trong một thể tích máu, như đã được thấy ở những con chó được kiểm soát nhưng không được điều trị. Khả năng gây ra tình trạng kháng thuốc đối với virus cúm ở người hoặc gia cầm đã khiến một số người đặt câu hỏi về sự phù hợp của việc áp dụng Oseltamivir đối với động vật. Các phương pháp điều trị bổ trợ khác như nhân tố kích thích tạo cụm bạch cầu hạt tái tổ hợp ở người (recombinant human granulocyte colony-stimulating factor), protein diệt khuẩn / tăng độ thẩm thấu tái tổ hợp (recombinant bactericidal/permeability-increasing protein) và interferon-ω ở mèo vẫn chưa được chứng minh là có lợi. ** Oseltamivir: https://vi.wikipedia.org/wiki/Oseltamivir ** Interferon-ω: https://vi.wikipedia.org/wiki/Interferon Bệnh lồng ruột (Intussusception), sự xâm nhập của vi khuẩn vào ống thông tĩnh mạch, huyết khối - hiện tượng máu đông tại các mạch máu, nhiễm trùng đường tiết niệu, nhiễm trùng máu, nhiễm nội độc tố trong máu, hội chứng suy hô hấp cấp tính và tử vong đột ngột là những biến chứng tiềm ẩn của viêm ruột CPV. Hầu hết những con chó con sống sót sau 3 - 4 ngày đầu tiên bị bệnh đều hồi phục hoàn toàn trong vòng 1 tuần. Với sự chăm sóc hỗ trợ phù hợp, có tới 68% - 92% chó bị viêm ruột CPV sẽ sống sót. Khi chó phục hồi sức khỏe sau khi bệnh và ổn định trong một thời gian dài thì chúng hoàn toàn có thể miễn dịch suốt đời. Phòng chống bệnh viêm ruột CPV Để hạn chế truyền nhiễm trong môi trường và lây lan sang các động vật dễ mắc bệnh khác, những con chó được xác nhận hoặc nghi ngờ bị viêm ruột CPV phải được xử lý bằng các quy trình cách ly nghiêm ngặt (ví dụ: chuồng cách ly, nhân viên phải mặc quần áo và đeo găng, vệ sinh thường xuyên và kỹ lưỡng, rửa chân sạch sẽ, v.v.). Tất cả các bề mặt phải được làm sạch các chất hữu cơ thô và sau đó được khử trùng bằng dung dịch thuốc tẩy pha loãng (1:30) hoặc peroxygen, potassium peroxymonosulfate hoặc thuốc khử trùng hydrogen peroxide (ô-xy già) được gia tốc. Các giải pháp tương tự có thể được sử dụng như bồn ngâm chân để khử trùng giày dép. ** Potassium peroxymonosulfate: https://vn.virbac.com/ [caption id="attachment_558" align="alignnone" width="653"] Vaccine phòng ngừa Virus Parvo ở chó[/caption] Để phòng ngừa và kiểm soát virus Parvo, nên tiêm vắc-xin sống được sửa đổi (modified-live vaccine) vào khoảng thời gian từ 6 - 8, 10 - 12 và 14 – 16 tuần tuổi, sau đó tiêm nhắc lại sau 1 năm và sau đó cứ sau 3 năm. Do tổn thương tiềm tàng gây ra bởi CPV đối với các tế bào cơ tim hoặc tiểu não, vắc-xin bất hoạt (inactivated vaccines) được khuyên dùng nhiều hơn thay vì sử dụng vắc-xin sống được sửa đổi (modified-live vaccine) được chỉ định dùng cho chó đang mang thai hoặc chó con bị thiếu sữa non được tiêm vắc-xin trước 6 - 8 tuần tuổi. Có ý kiến cho rằng sự hiện diện của kháng thể CPV thu được từ chó mẹ có thể cản trở hiệu quả của việc tiêm phòng ở chó con dưới 8 – 10 tuần tuổi. Tuy nhiên, vắc-xin CPV sống được sửa đổi hiện tại có đủ khả năng miễn dịch để bảo vệ chó con khỏi bị nhiễm trùng với sự hiện diện ở mức độ thấp của kháng thể từ chó mẹ và tiêm vắc-xin cho chó con 4 tuần tuổi bằng vắc-xin có hàm lượng kháng nguyên cao dẫn đến chuyển đảo huyết thanh và có thể làm giảm việc dễ bị nhiễm trùng. Các sản phẩm vắc-xin hiện tại có thể chống lại CPV-2 tương tự như với các chủng virus khác. **Vắc-xin bất hoạt (inactivated vaccines): https://vi.wikipedia.org/ Như đã mô tả ở trên, CPV có thể tồn tại trong môi trường trong một thời gian dài. Trong các nơi trú ẩn, trạm cứu hộ hoặc các trường hợp ở bệnh viện thì lồng và thiết bị nên được làm sạch, khử trùng và sấy khô hai lần trước khi sử dụng lại. Trong gia đình cũng có thể áp dụng phương pháp này. Loại bỏ các chất hữu cơ bị ô nhiễm là điều rất quan trọng trong các trường hợp ở ngoài trời vì việc khử trùng hoàn toàn ở chỗ này là một điều khó khả thi. Chất khử trùng có thể được sử dụng ngoài trời bằng vòi phun, nhưng như vậy thì việc khử trùng sẽ kém hiệu quả đi so với khi sử dụng cho bề mặt trong nhà. Trong tình huống nếu bạn muốn đưa chó của bạn vào nhà của một con chó gần đây được chẩn đoán bị viêm ruột Virus Parvo, thì bắt buộc chó con của bạn phải được tiêm phòng đầy đủ (lúc 6, 8 và 12 tuần tuổi) hoặc chó trưởng thành đã được tiêm phòng đầy đủ. Tiêm vắc-xin tăng cường cho những con chó khỏe mạnh là hợp lý nhưng có thể không cần thiết trong thời gian miễn dịch kéo dài đối với Virus Parvo. Nguồn: Mon’s Pet Bài viết này dịch từ: https://www.msdvetmanual.com/ Tham khảo thêm: https://www.facebook.com/monspet/ Coi nguyên bài viết ở : Via https://monspet.com/virus-parvo-o-cho/ |
MonspetỞ đây có thú cưng và nhiều hơn thế nữa - Monspet tự hào là địa chỉ cung cấp tất cả các thông tin về động vật, thú cưng uy tín và chính xác nhất. Website: https://monspet.com/ Archives
July 2021
Categories |